Bác Hải nhìn Diệp Vĩnh Khang, trong mắt đầy tán thưởng: "Cậu trai trẻ, trước khi trả lời câu hỏi của cậu, tôi có thể lỗ mãng hỏi một câu không, rốt cuộc cậu là ai?"
Bác Hải cả đời này hẳn cũng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, thấy đủ loại người, vậy mà hôm nay lại bị người thanh niên có tướng mạo bình thường trước mặt này làm cho bất ngờ.
Bình tĩnh, tỉnh táo, dứt khoát và tự do tự tại, đến cụ ấy cũng phải dùng nửa đời người, trải qua vô số sóng to gió lớn mới có được những phẩm chất này.
Người thanh niên trước mặt này dường như cùng lắm là hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng những phẩm chất này lại được thể hiện một cách vô cùng sinh động ở anh!
"Xin lỗi tiền bối, hiện tại cháu không thể trả lời bác về việc này, nhưng nếu tiền bối không muốn giúp đỡ, thì vãn bối cũng không ép buộc nữa".
Diệp Vĩnh Khang chắp tay về phía đối phương, nói xong định xoay người rời đi.
Bác Hải với anh mới gặp nhau lần đầu tiên, anh tất nhiên không thể tiết lộ danh tính thực sự của mình cho một người mình chưa hiểu rõ được.
"Từ đã!"
Bác Hải thở dài một hơi trở về phòng lấy ra một cái hộp đàn hương nói: "Mang theo thứ này, có lẽ sẽ có ích đấy".
Diệp Vĩnh Khang mở ra, thấy bên trong là một con dao găm dài khoảng nửa thước, rộng hai thước, toàn thân màu lam nhạt.
"Đây là?"
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút khó hiểu.
Bác Hải giải thích: "Tôi đã nghiên cứu con trăn mào gà đó rất lâu.
Dựa theo một số đặc điểm của nó, tôi đã đặc biệt tới Miêu Cương mời đại sư làm.
Mất hơn nửa năm, tốn vô số dược liệu quý hiếm mới có được con dao găm này".
“Vảy của con trăn mào gà này rất cứng, đồ bằng sắt bình thường không thể xuyên qua lớp vảy của nó, con dao găm xanh này có thể tăng gấp đôi công lực".
"Nhưng sau khi lấy được con dao găm này, tôi vẫn từ bỏ ý định vào núi tìm con trăn mào gà đó".
"Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề đặc biệt nguy cấp.
Cho dù có con dao găm này, tôi vẫn cần phải có cơ hội để đâm thủng cơ thể của con trăn đó".
"Nếu không, tất cả chỉ là nói suông, kết quả lại biến tôi thành trò cười.
Hiện tại cậu nhất định muốn lên núi, tôi sẽ đưa cho cậu con dao găm màu xanh lam này, hy vọng có thể giúp được cậu".
Diệp Vĩnh Khang dùng hai tay trịnh trọng cầm lấy dao găm, trên thân dao lam nhàn nhạt có hoa văn gợn nước mờ ảo, cùng với sự thay đổi ánh sáng, những hoa văn nước này dường như đang nhẹ nhàng rung động, quả thực là một thứ vũ khí lợi hại.
"Nếu đã như vậy thì vãn bối cảm tạ tiền bối trước, khi nào lấy được mật trăn rồi sẽ đem trả lại chủ cũ".
Sau đó, Diệp Vĩnh Khang cầm dao găm xoay người rời đi.
Sau lưng anh truyền đến lời nhắc nhở đầy thiện ý của bác Hải: "Anh bạn trẻ, tôi cũng đã nói rồi, suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm!"
Nhưng Diệp Vĩnh Khang bước ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu nhìn lại.
"Anh Diệp, cám ơn anh đã làm nhiều việc vì tôi như vậy, lần này lên núi khó khăn trùng điệp, anh không cần theo tôi lên đâu".
Sở Phi Yến ngồi ở ghế lái phụ, thận trọng nói.