TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Đặc điểm lớn nhất của loại mìn này là độ nhạy cao và độ nổ rất chính xác, không giết được người nhưng có thể làm nổ tan chân.

Mục đích của việc này là tối đa hóa việc tiêu thụ nhân lực của đối thủ.

Một người bị thương có nghĩa là phải có người chăm sóc.

Có lợi hơn việc giết kẻ thù nhiều.

"Người anh em, dùng cái này".

Người thanh niên lấy ra một con dao găm, ném xuống đất.

"Cậu khá lành nghề đấy".

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc cậu ta một cái, sau đó từ bên cạnh nhặt một cành cây nhỏ: "Giữ yên".

Vừa nói, anh vừa đâm cành cây về phía quả mìn.


"Đệch, anh có biết gỡ mìn không vậy, mau dừng lại!"
Chàng thanh niên vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hành động của Diệp Vĩnh Khang: "Mau dừng lại, tôi không cần anh giúp nữa, đậu má, tôi vẫn còn là trai tân đó!"
"Được rồi, đừng làm ồn nữa".

Diệp Vĩnh Khang thản nhiên ném cành cây nhỏ sang một bên, nhìn người nọ nói: "Nếu cậu dám nói dối, tôi cam đoan ngay cả cơ hội hối hận cậu cũng không có đâu!"
Thanh niên sửng sốt: "Thế là xong rồi á?"
Diệp Vĩnh Khang lười nói nhảm với cậu ta, nắm lấy tay Sở Phi Yến, trực tiếp đi về phía trước.

"Này...!Đừng đi…"
Cậu thanh niên nhắm mắt lại, cắn răng, nâng chân lên một cách đầy cẩn thận, phát hiện quả mìn không nổ!
"Đệch, idol, chờ tôi với!"
Cậu thanh niên vẻ mặt hưng phấn đuổi theo, ngưỡng mộ giơ ngón tay cái lên, kích động nói: "Trời ạ, nãy anh làm kiểu gì vậy, ngầu quá!"
"Bình thường tôi phải mất nửa giờ để phá bỏ loại mìn này đấy.

Thế mà anh chỉ cầm cái cành cây nhỏ chọc một cái là xong.

Đậu má, thật không thể tin được.


Anh làm thế nào vậy, dạy tôi đi".

"Mà này, tôi tên là Mao Tiểu Huy.

Từ nay về sau cứ gọi tôi Tiểu Huy là được.

Còn idol, tôi phải gọi anh như nào đây,..".

Diệp Vĩnh Khang khó chịu trước sự lắm mồm của tên này, không nhịn được tức giận nói: "Dẫn đường đi, còn nói nhảm tôi sẽ xé miệng của cậu ra đấy!"
"Được luôn, tôi sẽ đi trước dẫn đường.

Yên tâm đi idol.

Tôi đã quá quen thuộc với nơi này rồi, đi theo tôi chả đi đâu mà thiệt, không bị lừa còn đỡ tốn công phí sức, một công ba việc!"
Mao Tiểu Huy như bị con lừa trong phim Shrek nhập, trên đường đi cứ nói liên mồm.

Tuy rằng ồn ào khó chịu, nhưng có thể thấy được cậu ta rất quen thuộc nơi này, dưới sự hướng dẫn của cậu ta, quả thực đã đỡ được bao nhiêu đường đi.

"Cậu nói cậu đã đến đây ba lần rồi, cậu có thấy con trăn mào gà đó không?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi