“Khốn kiếp, khốn kiếp, tao nhất định sẽ chém thằng lừa đảo đó ra thành trăm mảnh!”
Hạ Chí Tài vô cùng tức giận, không phải vì Lý Bân lừa dối tình cảm của bọn họ, mà vì anh ta luôn dùng lý do tài khoản của mình bị đóng băng để bòn tiền mấy lần từ trong tay bọn họ.
Đặc biệt là lần này, Lý Bân đã cuỗm được tận mười triệu!
Lúc này bọn họ mới nhận ra trên người Lý Bân đó có rất nhiều chỗ không đúng, nhưng trước đây bọn họ bị ham muốn chen chân vào tầng lớp giàu có làm cho mụ mị đầu óc, vì vậy mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lúc này, họ nhìn thấy Lâm Tĩnh và Lâm Đại Long đang đi về phía cửa khách sạn.
Hạ Tuyết Cầm tức tối trong lòng, phẫn nộ nói với Lâm Tĩnh: “Không phải đã nói rồi sao, đây là hôn lễ của chủ tịch ngân hàng, hai người còn quay lại làm gì, dựa vào các người mà cũng đòi tham gia á?”
Lâm Tĩnh chưa kịp nói xong, Đường Văn Nguyên đột nhiên bước tới chỉ vào mặt Hạ Tuyết Cầm, tức giận nói: “Cô câm miệng cho tôi, đây là khách quý của chủ tịch, nếu như còn dám xúc phạm, tôi xé miệng cô ra đấy!”
Nói xong liền quay sang Lâm Tĩnh và Lâm Đại Long cười nói: “Hai vị khách quý, xin mời đi bên này”.
Mặc dù luôn coi Lâm Đại Long là anh em, thân phận của bản thân cũng cao hơn ông ấy mấy bậc, nhưng lúc này Đường Văn Nguyên không dám lơ là tí nào.
Cho dù lần này Đường Văn Nguyên là một trong những người tổ chức hôn lễ này, nhưng ông ta cũng chỉ đủ tư cách để được nhận thiệp mời hạng hai.
Ngay cả bản thân ông ta cũng chỉ là khách mời hạng hai.
Trước đây Diệp Vĩnh Khang từng nói rằng, thiệp mời hạng nhất để mời người thân và bạn bè của anh.
Vì vậy người nhận được thiệp mời hạng nhất tất nhiên là phải có quan hệ rất tốt với Diệp Vĩnh Khang, chỉ dựa vào cái này, Đường Văn Nguyên đương nhiên là lép vế trước Lâm Đại Long rồi.
Nhà họ Hạ đương nhiên biết Đường Văn Nguyên là ai, đó là ông trùm buôn bán lớn nhất Giang Bắc, bị ông ta mắng mỏ chỉ có thể gượng cười.
Chỉ là lúc này bọn họ rất khó hiểu, nhà họ Lâm tuy mạnh hơn nhà họ Hạ rất nhiều, nhưng cũng không đủ tư cách để tham gia hôn lễ này, hơn nữa nhìn thái độ của Đường Văn Nguyên đối với bọn họ thì có vẻ là khá tôn trọng.
Trước khi kịp định thần lại, bọn họ đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn truyền tới sau lưng.
Quay đầu lại nhìn, hóa ra là hàng chục chiếc xe Wuling HongGuang với những bông hoa lớn màu đỏ được thắt trên đầu.
Cửa xe vừa mở, một nhóm người bước ra.
Hầu hết những người trong đám này đều mặc quần bò rách, tóc tai nhuộm đủ thứ màu.
Xăm chữ ‘loạn’ trên trán.
Dẫn đầu là một người đàn ông lực lưỡng, mặc áo gile, đeo dây chuyền vàng lớn, khắp người toàn hình xăm, bên cạnh là một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi, tóc vuốt keo ngược ra sau, mặc quần yếm.
.