Diệp Vĩnh Khang cắn răng nói: “Thực ra! ”
Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Sở Phi Yến đột nhiên đổ chuông.
“Anh Diệp, để tôi nghe điện thoại trước đã, bố tôi gọi”.
Sở Phi Yến liếc nhìn tên người gọi rồi nhanh chóng trả lời điện thoại: “Alo, bố ạ, con có tin tốt muốn nói với bố! Cô là ai? Tôi cảnh cáo cô đừng làm bừa, nếu không!.
đừng mà! có gì từ từ nói, đừng làm hại người nhà tôi, tôi lập tức về ngay!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.
Nước mắt của Sở Phi Yến không ngừng trào ra: “Nhà tôi xảy ra chuyện rồi, Hoàng Thu Hà tìm đến nhà tôi rồi!”
“Hoàng Thu Hà là ai?”
“Chính là người phụ nữ bị anh đánh hôm qua”.
“Nhà cô ở đâu?”
“Anh Diệp, anh mau đi đi, chuyện này anh đừng! ”
“Tôi hỏi nhà cô ở đâu?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lớn giọng nói.
Mười phút sau, dưới sự chỉ dẫn của Sở Phi Yến, Diệp Vĩnh Khang lái xe đến biệt thự nhà họ Sở.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hơn chục xác chết chảy đầy máu me trên mặt đất.
Sở Phi Yến vội vàng chạy vào phòng khách.
Vừa bước vào đã nhìn thấy ông nội và bố bị trói quỳ trên đất.
“Bố, ông nội!”
Sở Phi Yến hét lớn, vừa định chạy tới thì đột nhiên bị hai tên vệ sĩ áo đen chặn lại.
“Sở Phi Yến, bây giờ cô đã biết hậu quả của việc làm trái ý tôi chưa?”
Giọng nói của một người phụ nữ từ phía sô pha truyền tới.
Hoàng Thu Hà vẫn mặc chiếc váy da ngắn bó sát hôm qua kèm quần tất đen mỏng, bắt chéo hai chân, chế nhạo Sở Phi Yến.
“Hoàng Thu Hà, cô mau thả người nhà tôi ra, có chuyện gì cứ nhắm vào tôi là được!”
Sở Phi Yến liều mạng lao tới, nhưng lại bị hai tên vệ sĩ áo đen giữ chặt.
“Ha ha, đến lúc này rồi mà còn dám lớn tiếng với tôi, được, vậy để tôi xem xem cô còn cứng miệng đến lúc nào”.