TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Những người ở bên cạnh lần lượt liếc nhìn, lần này tới tham dự hôn lễ đều là tầng lớp thượng lưu có danh tiếng trong xã hội, sao đột nhiên lại xuất hiện một đám lưu manh thế này?
Người nhà họ Hạ càng thêm sững sờ.

Còn chưa hoàn hồn sau việc Lâm Đại Long, chớp mắt lại nhìn thấy một đám lưu manh tiến vào trong hội trường.

Trong lòng Hạ Tuyết Cầm nóng như lửa đốt, cô ta không nhịn được nữa liền tiến tới chỗ bảo vệ nói: “Tránh ra, chúng tôi cũng phải vào, dựa vào đâu mà đám lưu manh này được vào mà nhà họ Hạ chúng tôi lại không được vào?”
“Này tắc kè hoa, mẹ kiếp cô bảo ai là đám lưu manh đấy?”
Âu Dương Xuyên Trụ mở mấy quán gội đầu nhưng không bao giờ gội đầu, vẫn luôn coi mình là một doanh nhân, ghét nhất người khác gọi mình là lưu manh.

“Nói anh đấy, lẽ nào anh không phải là lưu manh à!”
Hạ Tuyết Cầm đang rất tức giận, hơn nữa hoàn toàn không coi đám người này ra gì, vênh mặt hất cằm nói với bọn họ.


“Đụ mẹ nhà mày!”
Âu Dương Xuyên Trụ không phải người đàn ông tốt đẹp gì, cách giải quyết vấn đề luôn rất đơn giản và thô lỗ, một cái tát vỗ cái bốp vào má của Hạ Tuyết Cầm.

Ngay khi những người còn lại của nhà họ Hạ chuẩn bị bước tới thì đã bị nhóm côn đồ ở gần đó lao lên đánh cho một trận tơi bời.

“Á á, đừng đánh nữa, tôi không chịu nổi nữa rồi!”
Hạ Tuyết Cầm làm sao có thể ngờ được nhóm người này lại dã man như vậy, bị đánh không ngừng la hét ầm ĩ.

“Mẹ con chó cái này, sau này còn phát ngôn lung tung ông đây xé rách miệng mày ra đấy!”
Vừa nói Âu Dương Xuyên Trụ vừa lấy thiệp mời trong người, mở ra lắc lắc trước mặt nhà họ Hạ: “Nhìn cho kỹ đi, tao có thiệp mời, chủ tịch ngân hàng là anh em của tao, một lũ rác rưởi… cút hết mẹ chúng mày đi!”
Khi nhà họ Hạ nhìn thấy tấm thiệp mời đó, sắc mặt ai nấy đều tối sầm lại.


Tấm thiệp mời này sao trông quen thế nhỉ?
Hơn nữa cái tên ở bên trên, Diệp Vĩnh Khang… Hạ Huyền Trúc!
“Chào cậu, cho hỏi một chút…”
Hạ Chí Tài đang định lên tiếng, Âu Dương Xuyên Trụ đã nhổ một bãi nước bọt: “Hỏi hỏi cái cứt, chúng mày là một lũ rác rưởi, các anh em, chúng ta đi thôi!”
Nói xong liền ngẩng cao đầu, hùng hổ dẫn đầu một đoàn người đi vào trong đám cưới.

Người nhà họ Hạ chết đứng tại chỗ.

“Sao… sao lại trùng hợp như vậy được, cái tên giống…”
Một người nhà họ Hạ dè dặt lẩm bẩm một câu.

Hạ Chí Tài rùng mình một cái, đột nhiên nói: “Thiệp mời lần trước mà Hạ Huyền Trúc mang tới đâu?”
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi