Lấy chân trái của Diệp Vĩnh Khang là trung tâm, các vết nứt dày đặc tỏa ra xung quanh, giống như một mạng nhện khổng lồ!
Còn đám bảo vệ bị quật ngã, đồng loạt nằm dưới đất nôn ra máu, thậm chí phần lớn đều chẳng thấy động đậy gì, sống chết không rõ!
"Mày...!mày là ai?"
Hoàng Phúc Đào đổ mồ hôi hột, với tư cách là gia chủ nhà họ Hoàng tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Hải, ông ta cũng không phải là người chưa trải sự đời.
Cũng đã từng thấy có người dùng một chân đá gãy một thân cây to bằng bắp đùi, cũng đã thấy có người một tay đấm vỡ bức tường vững chắc.
Nhưng ông ta chưa từng thấy một người chỉ cần giậm chân lại có thể tạo ra sức mạnh có lực sát thương khủng khiếp như vậy!
"Vừa rồi ông nói muốn chôn sống nhà tôi sao?"
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh lên tiếng, nhưng trong lời nói lại có một tia sát ý lạnh lẽo.
Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân chính là điểm chí mạng của Diệp Vĩnh Khang, hơn nữa Hạ Huyền Trúc mấy ngày nay xảy ra chuyện lớn như vậy, giờ lại nghe có người nói muốn chôn sống gia đình mình, cảm xúc lâu nay tích tụ trong Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn bùng nổ!
Hơn nữa vừa rồi quyết định đến nhà họ Hoàng, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc để nhà họ Hoàng sống sót trên đời này.
Anh phải làm gì đó cho Sở Phi Yến, người sắp bị anh làm tổn thương.
"Không...!Không phải, cậu nghe nhầm rồi!"
Hoàng Phúc Đào nhanh chóng giải thích: "Tôi chưa từng nói như vậy, tôi ban nãy chỉ nói...!chỉ nói...”
Hoàng Phúc Đào vừa lùi lại vừa lặng lẽ đặt tay ra sau lưng lấy điện thoại.
Nhưng cảnh tượng này đã bị Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy rõ ràng.
"Muốn gọi cứu binh thì cứ đường đường chính chính mà gọi, tốt nhất là ông gọi cho tất cả người quen của mình tới đây”.
Diệp Vĩnh Khang dõng dạc nói.
Để tránh Sở Phi Yến gặp phải một số phiền phức không đáng có sau khi anh rời khỏi Đông Hải, lần này Diệp Vĩnh Khang định xuống đao giết người, nhổ cỏ tận gốc, cũng coi là lời giải thích với Sở Phi Yến!
Hoàng Phúc Đào bị dọa run lẩy bẩy khi thấy những hành động nhỏ của mình bị bại lộ, có điều nhìn dáng vẻ của đối phương, dường như không phải đang nói đùa với ông ta.
Nhưng ông ta vẫn không đủ can đảm để gọi đi.
"Mau gọi đi!"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trầm giọng quát.
Hoàng Phúc Đào bị dọa giật mình, vội vàng cắn răng bấm số gọi: "Alo, sĩ quan Triệu, tôi là Hoàng Phúc Đào...”
Sau khi gọi điện xong, Hoàng Phúc Đào mới thở phào một hơi.