Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng, không thèm quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Mồm thối thật đấy, ăn nhiều cứt đây mà, tránh xa tao ra một chút, tao có bệnh thích sạch sẽ".
Hít--
Ngay khi anh nói câu này, cả đại sảnh đều vang lên tiếng hít khí lạnh.
Người này điên rồi sao, dám nói chuyện với Hàn Tiểu Xuân hung hãn như thế sao?
Cùng lúc đó, mọi người theo bản năng lùi lại một bước, nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đầy thương hại.
Bởi vì họ biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hàn Tiểu Xuân này còn độc ác hơn chủ nhân rất nhiều, có khi đi trên đường tâm trạng không tốt, người ta nhìn hắn mấy cái hắn đã rút dao ra đâm người rồi.
Chưa kể đến việc bị người ta nhục mạ.
"Mày muốn chết chứ gì?"
Quả nhiên, Hàn Tiểu Xuân lập tức xù lông lên, nắm lấy con dao găm trên bàn cà phê, bổ về phía vai Diệp Vĩnh Khang.
Nhân viên bán hàng bên cạnh tái mặt vì sợ hãi.
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khẽ giơ tay lên, dễ dàng nắm lấy cổ tay đang cầm dao của Hàn Tiểu Xuân.
"Mẹ kiếp, buông ra!"
Hàn Tiểu Xuân tức giận nói, nhưng dù cố gắng thế nào, tay của đối phương cũng giống như kìm kẹp, hắn không thể động đậy được tí nào.
Ngay lúc Hàn Tiểu Xuân đang chuẩn bị nhấc chân định đá, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ nhàng kéo một cái, cả cơ thể hắn bổ nhào về phía trước.
Sau đó Diệp Vĩnh Khang khẽ vặn cổ tay, xoay hướng đi của dao, phập một phát đâm vào ngực Hàn Tiểu Xuân!.