Editor : Phương
Lý Viên đi theo ba người đang khiêng máy quay phim kia, lộc cộc mà chạy, để lại một bóng dáng màu trắng phía sau.
Hai người đi ra chiếc xe thương vụ màu đen.
Tài xế im lặng mà điều khiển xe.
Ghế sau.
Vân Lục ngồi ở bên cửa xe, nhìn Giang Úc, Giang Úc dựa vào cửa sổ xe, trong miệng ngậm thuốc, híp mắt, từ ngón chân đến ngọn tóc, tất cả đều khó chịu.
Vân Lục khó khăn nuốt nước miếng, nói: “Đối với vụ bê bối này....”
“ Đối với vụ bê bối này, cậu muốn tự mình tẩy trắng, lộ ra cho mọi người biết là cậu có đối tượng rồi chứ gì.” Giang Úc tiếp lời nói, hắn hít một ngụm thuốc, đưa tay cầm lấy điếu thuốc, thở ra sương khói mờ ảo, đôi mắt thâm thúy.
"À, đúng...”
“Cậu không thể cùng tớ nói trước à?” Giang Úc đánh gãy lời cô nói.
Vân Lục: “.....nói trước sẽ không chân thật."
Giang Úc không nói, hắn tiếp tục hút thuốc, chân dài duỗi ra.
Vân Lục thấp thỏm không thôi, nghĩ nghĩ, dựa sát vào hắn, Giang Úc không động, rũ mắt, đem thuốc lá lấy ra, kẹp ở đầu ngón tay, gác lên trên ghế xe, nhìn thấy cô nhích đến gần, cùng với mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt bay đến.
Vân Lục chuẩn bị tinh thần, trước mặt là Giang Úc đang làm mặt lạnh.
Vân Lục cảm giác tim nhảy lên thình thịch,lúc lâu sau, cô lại dựa sát vào một chút nữa, lúc này Giang Úc lạnh lùng làm Vân Lục lo sợ,sợ hắn đẩy cô ra.
Vân Lục nhìn thấy môi mỏng của hắn, thẳng thân mình hôn xuống.
Đôi tay đang cầm thuộc đột nhiên nắm chặt, chặt đến nỗi cong cả điếu thuốc, Giang Úc không có phản ứng gì, nhưng bàn tay lại nắm chặt cổ Vân Lục,dùng sức.
Vân Lục không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhướng thân lên phía trước,mũ Beret rớt xuống dưới, Giang Úc há miệng, giữ chặt môi cô.
Cánh tay chống đỡ khẽ run lên.
Một bàn tay khác của Giang Úc ôm chặt eo Vân Lục, để cô dựa vào ngực hắn, cúi đầu ôm cô hôn.
Hôn càng lúc càng sâu, Giang Úc còn trêu chọc đầu lưỡi Vân Lục
Vân Lục đỏ mặt hơi giãy dụa.
Xe thương vụ lúc này đột nhiên khởi động, tài xế mắt nhìn thẳng, ở phía trước nói: “Ngồi im, chiếc xe này có fans đuổi theo rồi.”
Lỗ tai của Vân Lục dựng lên cao, cố gắng nghe tài xế nói.
Nhưng lại bị Giang Úc bắt lại, cô phải cầm cổ áo sơmi của hắn để chống đỡ.
Nghĩ thầm.
Mới tập hôn không bao lâu, tại sao hắn lại tiến bộ như vậy.
Xe đi vào đường chính, tài xế rất quen thuộc đường xá cùng với kỹ thuật lái xe rất tốt, rẽ trái rẽ phải để tránh tầm mắt fans.
Giang Úc mới buông Vân Lục ra, cả người cô đều không có sức lực dựa vào lồng ngực hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ lên đôi môi hồng nhuận,lau đi nước ở trên khóe môi Vân Lục.
Giọng điệu nhẹ nhàng: “Buổi tối ăn cái gì?”
Vân Lục chống tay lên ngược hắn muốn đứng dậy, nói: “Ăn mì? Có mì sợi.”
Giang Úc: “Được.”
Sau đó, hai người không nói gì nữa. Vân Lục lại bị ôm vào trong ngực, cô hơi dãy muốn đứng dậy, Giang Úc lại kéo cô xuống, Vân Lục lại bị ngã trở về.
Vân Lục cẩn thận mà nói: “Ngực cậu cứng quá...”
Giang Úc: “.....”
Lại tới nữa!
Lại tới nữa!
Cái miệng này lại nói liên tục, không còn dịu dàng như vừa nãy nữa!!!
Vân Lục: “Dựa vào nhiều sẽ rất khó....”
Giang Úc hung dữ nói: “Không cảm thấy ấm áp sao??”
Vân Lục: “Không... .”
Giang Úc: “.....”
Mắt tôi bị mù rồi sao.
Coi trọng một cô gái như vậy.
Dịu dàng chưa tới mười giây.
Lúc ấy ở sân bay, giống như là giả vậy!
Cái gì đi đường vất vả.
Cái gì Thụy Sĩ biện hộ đâu?
Cái gì về nhà ăn, tớ làm cho cậu....
A!
A!
Xoát —— một tiếng, xe dừng ở cửa sau tiểu khu của Vân Lục , không có một bóng dáng chó săn nào, vắng tanh, rất yên tĩnh.
Tài xế không có quay đầu lại, chỉ nói: “Tới rồi.”
Vân Lục nhìn một lượt, mới mở cửa xe ra.
Giang Úc trừng mắt nhìn phía sau lưng cô, cũng đứng dậy, đi theo xuống xe. Xuống xe, hắn kéo vali từ cốp xe ra, Vân Lục đội lại mũ, liếc hắn một cái.
Giang Úc tiến lên, ôm eo Vân Lục, đi vào.
Vân Lục cố gắng mãi mà vẫn vô ích, chỉ có thể thành thật mà để dấu vân tay của mình lên để mở khóa, tích một cái vào cửa trước, tích cái thứ hai vào đến nhà.
Cô bỏ mũ Beret và áo khoác ra treo lên giá, Giang Úc cũng cởϊ áσ khoác ra đưa cho cô, Vân Lục dừng một chút, duỗi tay, nhận lấy, thành thật mà treo lên.
Cô buộc tóc lại, nói: “Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không? Phòng ngủ phụ tớ đã dọn dẹp rồi,việc còn lại để tớ lo.”
Giang Úc nói: “Tớ cũng muốn xử lý một số thứ.”
Hắn kéo vali đi vào phòng ngủ phụ, đi ra, kéo tay áo lên ngồi ở trên sô pha. Vân Lục cầm máy tính bảng ra, nhìn thấy hắn đang cong eo gõ máy tính.
Vân Lục dừng một chút, ngồi ở bên cạnh hắn.
Giang Úc nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, Vân Lục hướng hắn mỉm cười, có chút khoe mẽ.
Giang Úc đôi mắt tối lại, ngón tay khớp xương rõ ràng di chuyển con chuột,tay mang đồng hồ, cảm giác rất đẹp trai.
Nhấn vào con chuột.
Vân Lục click mở máy tính bảng, một lúc sau, cô quay đầu nhìn lại phòng ngủ phụ, nhìn thấy vali của hắn đang để trước bàn máy tính.
Cô thu hồi tầm mắt,thầm nghĩ ăn cơm chiều xong kiểu gì cậu ấy cũng về nhà,dù sao đây cũng là Lê thành.
Vì thế, Vân Lục cúi đầu bắt đầu làm việc. Lý Viên đã đem ảnh chụp sửa lại rất tốt, sắp xếp lại rồi gửi cho cô,có gần mười bức ảnh, Vân Lục ấn xem một bức, góc chụp rất tốt, rất có cảm giác.
Cô ngẩng đầu, dùng máy tính bảng chọc chọc cánh tay Giang Úc, Giang Úc nghiêng đầu, “Hả?”
“Xem này.” máy tính bảng đưa đến trước mặt Giang Úc , cho hắn xem. Giang Úc nhìn những tấm ảnh chụp, ngón tay mảnh khảnh của Vân Lục ấn từng cái ảnh cho Giang Úc xem.
Xem hết mười tấm ảnh.
Không có một tấm nào lộ mặt của hắn, trên cơ bản đều chỉ có một cái bóng dáng mờ nhạt,chỉ có Vân Lục là hơi lộ mặt ra,chớp mắt, ngửa đầu, vén tóc, khóe môi mang ý cười, má lúm đồng tiền thật sâu.
Mỗi một tấm ảnh đều rất dịu dàng, giống như là nhìn đến người đàn ông của mình vậy, Giang Úc càng xem, tâm tình càng phức tạp.
Hắn lại giương mắt, Vân Lục đôi mắt chớp chớp mà nhìn lại.
Ngây thơ vô tội.
Không có một chút tình tứ nào trong mắt.
Giang Úc híp mắt: “Cậu thích tớ không?”
Vân Lục không nghĩ tới hắn đột nhiên hỏi cái này, sửng sốt một lúc, cặp mắt kia mang theo một chút mê mang.
Ngón tay thon dài của Giang Úc chạm đến xương quai xanh của cô một đường đi xuống,dừng lại ở vị trí trái tim.
Không mang theo du͙ƈ vọиɠ hỏi: “Có đập nhanh không?”
Vân Lục: “Cậu cảm thấy sao?”
Đầu ngón tay dùng sức đè xuống, Giang Úc câu môi: “Rất nhanh, cho nên, cậu thích tớ.”
Vân Lục: “Còn... Còn lâu.”
Giang Úc: “.....”
Tôi gϊếŧ cậu, còn lâu sao!
Còn lâu!?
Đem máy tính bảng cướp đi, Giang Úc nhào tới, đem người ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu lại lần nữa hôn xuống.
Vân Lục không kịp phòng bị, cái ót đập vào tay vịn, bắt lấy cổ áo hắn, ngửa cái cổ trắng như tuyết lên, cả người đỏ ửng.
Giang Úc như được đà lấn tới.
Một lúc lâu sau.
Vân Lục thấp giọng kêu: “Buông tay, tớ, tớ sợ.”
“Sợ sao?” Giang Úc yết hầu căng thẳng, tay bóp eo cô, nhìn thấy làn da trắng nõn của cô đang gần ngay trước mắt,Vân Lục bắt lấy ngón tay hắn, gật đầu.
Đôi mắt ướŧ áŧ mà nhìn hắn.
Nhìn đến nỗi Giang Úc chịu không nổi, hắn buông lỏng tay, đem váy cô kéo xuống.
Ngồi thẳng, vài giây sau, hắn cởi cúc áo sơmi ra: “Tớ đi tắm rửa một cái.”
Vân Lục tay nắm chặt lấy sopha,tim đập nhanh, sau đó ngồi dậy, chạy đến phòng ngủ chính, chạy trước Giang Úc nói: “Tớ… tớ cũng đi tắm!”
Giang Úc ở phòng tắm phụ nghe thấy câu này câu môi cười.
Giây tiếp theo, áo sơmi rơi xuống đất, lộ ra vòng eo rắn chắc
*
Chờ Vân Lục từ trong phòng ra, Giang Úc dựa vào cửa sổ, mặc áo sơmi màu đen cùng quần dài, đang cúi đầu ngắm phong cảnh, một bên gọi điện thoại.
Vân Lục vội vàng liếc hắn một cái,hướng phòng bếp chạy tới, đi chưa được hai bước, điện thoại vang lên, Vân Lục ló đầu ra, lại liếc hắn một cái,vẫn còn đang nghe điện thoại.
Vân Lục cầm lấy điện thoại, trả lời.
Viên ở kia đầu rít gào hỏi: “Ảnh chụp thế nào? Không chụp đến mặt Giang thiếu đâu đúng không? Chỉ là chụp dáng người hắn mà thôi,mẹ ơi, lần đầu tiên tớ phát hiện ra dáng người Giang thiếu tốt đến như vậy, vai rộng ,eo thon, dưới eo tất cả đều là chân, quần tây giấu đi cặp chân dài của Giang thiếu rồi, không biết có bao nhiêu thẳng đây, trời ơi.”
Lý Viên quả thực hoa si muốn chết.
Vân Lục nghe xong, mặt đỏ bừng, đang muốn nói chuyện.
Lại thấy Giang Úc nhìn sang bên này, hắn dựa vào tường, ôm cánh tay, nhướng mày: “Muốn khen tớ sao? Tớ nghe này.”
Vân Lục: “.....”
Lý Viên còn ở kia đầu hỏi: “Như thế nào? Như thế nào? Có thể phát ra sao? Các cậu đúng là trời sinh một đôi, nhanh nhanh cùng hắn ở bên nhau đi, đến lúc đấy nói với tớ một chút hắn có mạnh hay không.”
Vân Lục hiểu ra, cô che lại điện thoại. Nhanh chân mà chạy vào phòng ngủ chính, phanh —— một tiếng, đóng cửa lại.
Giang Úc đứng tại chỗ, sửng sốt hai giây.
Sau đó, hắn trầm giọng mà mẹ nó một tiếng.
“ Lý Viên? Mẹ nó, đừng dạy hư tiểu bạch thỏ nhà tôi!”
Vân Lục vào phòng, đánh gãy lời nói của cô ấy, nói: “Đưa, có thể đưa ra, nhưng là cậu câm miệng lại, đừng nói nữa.”
“Có thể sao? Vậy là tốt rồi, tớ lập tức đi sắp xếp, ai nha,dáng người hắn tốt như vậy mà không cho tớ nói, chậc.” Nói xong, Lý Viên tắt điện thoại.
Vân Lục nắm chặt điện thoại, ngẩn ngơ. Cô dựa lưng vào cửa, nhìn rèm cửa đang nhẹ nhàng đung đưa.
Vài giây sau,cô ngã vào trên giường, ngây ngốc ở đấy.
Trong đầu, đều là một mớ lung tung rối loạn.
Đặc biệt là đôi mắt hẹp dài của Giang Úc khi hôn cô, mang theo ẩn nhẫn du͙ƈ vọиɠ, ở trong tâm trí Vân Lục lởn vởn.
Ai.
Lý Viên không phải là một cô gái ngây thơ.
*
Một giờ sau, Vân Lục mới đứng dậy, như người mất hồn mà đi ra phòng, Giang Úc đang dựa vào trên sô pha chơi game, Vân Lục nhìn thấy hắn, sửng sốt.
Sau đó trực tiếp chạy nhanh hướng phòng bếp đi tới,suýt chút nữa đụng vào cửa, cô vội vàng kéo cửa kính ra đi vào.
Động tác chơi game của Giang Úc dừng lại, vài giây sau, nhân vật trên màn hình đã chết, không ăn gà được*, hắn buông điện thoại ra, đứng dậy, hướng phòng bếp đi đến.
Thấy Vân Lục đang chuẩn bị nước sốt,phi hành mà bắt đầu nấu mì.
( Trò mà Giang Úc chơi là Pupg)
Tóc Vân Lục đen nhánh, mềm như tơ lụa,chạm vào xúc cảm mềm mại làm người lưu luyến không buông, chỉ muốn nó xuyên qua từng kẽ tay của mình.
Sau đó, làn tóc rũ xuống trên tấm lưng trắng xóa.
Vân Lục muốn mở tủ lạnh, vừa quay đầu lại,thấy hắn đang dựa người vào cửa ,hồn suýt chút nữa bay mất, chai nước tương cũng tí nữa thì rơi ra. Cô chớp chớp mắt,vẻ mặt vô tội,làm người ta muốn bắt nạt.
Giang Úc lẳng lặng mà nhìn Vân Lục môti lúc, càng nghĩ càng thấy nên nhắc nhở.Giang Úc nhướng mày: “Về sau cách Lý Viên xa một chút.”
Vân Lục còn có chỗ không hiểu : “Vì sao?”
Giang Úc nghiêm túc: “Các cậu không hợp nhau.”
“Vì cái gì không hợp?”
“Cô ấy lớn lên xấu, cậu lớn lên đẹp.”
“ Lý Viên không xấu.”
Giang Úc: “.....”
Nói không thông đúng không?
Hắn chỉ vào cô: “Chờ cậu trở thành của tớ, cậu muốn theo cô ấy chơi sao cũng được, nhưng mà hiện tại không phải, phải cách xa cô ấy một chút.”
Vân Lục hiểu tại sao, thấy hắn đang thuyết giảng.
Không cần Lý Viên cái gì cũng không hiểu, còn tùy tiện ảo tưởng thiếu nữ màu hồng, hắn không cần, hắn cũng tuyệt đối không cho phép!
“Vì cái gì ?”
Giang Úc cứng lại.
Vài giây sau, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cậu là mười vạn câu hỏi vì sao à?”
Tác giả có lời muốn nói: Vân Lục: Ta đúng vậy.
???????????????
Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ tớ?, tớ vẫn sẽ edit nốt truyện,không drop một bộ nào cả. Mọi người yên tâm nha Giang thiếu sắp bắt chị nhà tới tay rồi ?