TRỞ VỀ NĂM 1988

Editor: Thienyetkomanhme

Nói thật, Cao Lương trọng sinh trở về đã cách hơn hai mươi năm, những năm đó rất ít liên hệ với bạn học, nếu không phải quan hệ đặc biệt tốt hoặc là ấn tượng đặc biệt khắc sâu, cô cơ bản đều không nhớ nổi tên bạn học. Uông Lị Na hẳn là thuộc về vế sau, bởi vì cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Cao Lương tìm cảm giác tồn tại, cô ta với Cao Lương mạc danh có địch ý, cái gì cũng phải so sánh cùng Cao Lương, thành tích, vận động, diện mạo, ăn mặc..., còn nguyên nhân vì sao, Cao Lương đến bây giờ cũng chưa tìm ra.

Cao Lương nhìn đối phương, cúi đầu tiếp tục an ủi Ngô Xuân Mai, làm lơ Uông Lị Na. Cái này làm Uông Lị Na tức điên, cô dậm chân: "Hừ, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, các cậu tự ngồi oán trách đi thôi." Nói xong dẫm giày xăng đan cao gót xoay người đi, thời buổi này đi vậy là rất thời thượng.


Ngô Xuân Mai lau khô nước mắt nhìn Cao Lương nói: "Cảm ơn, ý tốt của cậu tớ hiểu. Tớ không đi học, chính tớ không thi đậu, tớ không oán trách người khác."

Cao Lương nhìn cô, nghiêm túc mà nói: "Xuân Mai, thật sự không phải tớ tùy tiện nói, tớ cho cậu vay tiền là bởi vì tớ thật sự cho mượn được, tương lai cậu nhớ rõ trả lại tớ là được."

Ngô Xuân Mai vẫn là lắc đầu: "Chúng ta đi thôi." Dù Cao Lương có mượn tiền, cô cũng không muốn.

Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai cùng nhau xuống lầu, lúc sắp đến cổng trường thấy một đám nam sinh ôm lấy Lý Tuấn Vĩ, Lý Tuấn Vĩ mặt mày hớn hở, thấy Cao Lương, thật xa liền hô lên: "Cao Lương, Cao Lương, tôi thi đậu! Khoa chính quy!" Hắn nói xong đưa tới vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ, cái niên đại này đọc sách thi đại học không thể nghi ngờ là đường ra tốt nhất, chỉ cần thi đậu đại học, liền ý nghĩa có công việc ổn định, bưng lên bát sắt, ăn lương thực hàng tháng, cả đời được bảo đảm.


Cao Lương nhìn hắn cười, cô kỳ thật đã sớm biết Lý Tuấn Vĩ sẽ thi đậu, cũng nói với hắn, phỏng chừng hắn cho rằng mình chỉ an ủi thôi, đến gần, Cao Lương mới nói với Lý Tuấn Vĩ nói: "Chúc mừng nhé!"

Lý Tuấn Vĩ gãi gãi đầu, cười hắc hắc: "Cảm ơn! Hình như tôi nhìn thấy thành tích của cậu." Nụ cười trên mặt hắn thu lại, cảm thấy không nên khoe khoang thắng lợi với bạn học đang thi rớt.

Cao Lương nhún vai, nhẹ nhàng bâng quơ: "Ừm, tớ không thi đậu."

Trong lúc nhất thời Lý Tuấn Vĩ cũng không biết nói cái gì, Cao Lương nhìn ra hắn quẫn bách, chủ động nói: "Không có việc gì, tớ đã sớm biết thi không đậu. Nhớ rõ mời tớ ăn cơm."

Lý Tuấn Vĩ cười rộ lên: "Được, nhất định rồi!"

Bạn học nam phía sau Lý Tuấn Vĩ nghe bọn họ đối thoại, sau đó phát ra một tiếng kêu kỳ quái, ồn ào : "Úc —— nghe được, mời ăn cơm, chúng tao cũng muốn!"


Lý Tuấn Vĩ xoay người sang chỗ khác nhìn bạn học xung quanh: "Đừng nháo, không thể thiếu mấy đứa."

Lúc này Lý Tuấn Nghị dẫn theo một dây pháo đỏ thẫm đi vào, phía sau hắn có Uông Ngạn Quân, Khỉ Ốm cùng Tam Béo đi theo, trong tay mỗi người đều cầm theo một chuỗi pháo, nhìn dáng vẻ là đã sớm biết tin tức. Trong miệng Lý Tuấn Nghị ngậm điếu thuốc, thấy em trai, đưa tàn thuốc: "Tuấn Vĩ!"

Lý Tuấn Vĩ chạy nhanh bỏ tới chỗ anh, cười ha hả mà nói: "Anh, các anh tới rồi."

Khỉ Ốm cười ha hả mà nói: "Tiểu tú tài của chúng ta thi đậu đại học, như thế nào cũng phải tới đốt một dây pháo. Anh Nghị, chúng ta đốt ở đâu?"

"Bên kia ít người." Lý Tuấn Nghị cũng thấy Cao Lương trong đám người, nâng nâng cằm với cô "Em thì sao?"

Cao Lương hiểu ý anh, lắc đầu, tự giễu mà cười một chút: "Không thi đậu."
Lý Tuấn Nghị đột nhiên giơ ngón tay cái lên, cười rộ lên: "Không có việc gì, nhân sinh mỗi người có thế mạnh riêng, anh cọi trọng em." Ngày thường hắn rất ít cười to, luôn xụ mặt lạnh lùng, ngẫu nhiên cười cũng là lôi kéo khóe miệng một chút, mang chút tà khí, nhưng mà cười to lại đặc biệt như ánh mặt trời, lộ ra hàm răng trắng sáng chỉnh tề, làm tâm tình người ta không khỏi tốt hơn.

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị rộng rãi tươi cười, tâm tình cũng tốt lên, cô gật đầu cười: "Dạ, cảm ơn anh."

Lý Tuấn Nghị nói: "Trong chốc lát đốt pháo, em chạy nhanh sang bên cạnh một chút đi."

Cao Lương nhanh lôi kéo Ngô Xuân Mai ra cổng trường, cách bọn họ rất xa. Lý Tuấn Nghị hít sâu một ngụm, đem toàn bộ tàn thuốc vào kíp pháo, sau đó liền nghe thấy "Bùm bùm" tiếng vang nổ tung tới, hắn không chút hoang mang mà đem pháo đặt trên mặt đất, mấy người Uông Ngạn Quân để pháo trong tay tiếp phía sau pháo của hắn, như vậy là có thể nổ tiếp không cần đốt lửa.
Trong lúc nhất thời cổng trường bị tiếng pháo vui mừng bao phủ, Cao Lương không có lập tức rời đi, rốt cuộc đây xem như nghi thức ăn mừng cho Lý Tuấn Vĩ , làm bằng hữu, nên ủng hộ một chút. Đốt pháo xong, Cao Lương chuẩn bị rời đi, đột nhiên thấy Uông Lị Na chạy tới chỗ bọn họ, Cao Lương đương nhiên sẽ không tự mình đa tình cô ta tới tìm mình, quả nhiên, Uông Lị Na chạy như điên đến bên cạnh Uông Ngạn Quân, lớn tiếng nói: "Anh, em thi đậu! Em thi đậu!" Cao Lương không nghĩ tới Uông Lị Na là anh em với Uông Ngạn Quân, rốt cuộc bọn họ nơi này họ Uông có không ít, hơn nữa hai người bọn họ lớn lên cũng không giống nhau, Uông Ngạn Quân lớn lên lịch sự văn nhã, Uông Lị Na tắc lớn lên cực kỳ minh diễm, như thế nào cũng không nghĩ tới là anh em.

Uông Ngạn Quân thực bình tĩnh mà nhìn em gái: "Không tồi, thi đậu trường nào?"
Uông Lị Na nhìn thoáng qua Lý Tuấn Vĩ bên cạnh, có chút ngượng ngùng mà nói: "Không có lợi hại như Lý Tuấn Vĩ, chỉ trung chuyên thôi." Nhưng là ngữ khí cũng không có nửa điểm tự ti, tràn đầy tự hào, rốt cuộc người có thể thi đậu đều đếm trên đầu ngón tay.

Tam Béo nói: "Đã rất lợi hại rồi, thi đậu đều là nhân tài quốc gia. Chúng ta đi mua quải pháo lại đến chúc mừng một chút đi."

Uông Ngạn Quân ngăn bạn tốt lại: "Đừng, chỉ là trường trung chuyên, có cái gì mà đốt pháo, miễn làm người khác chê cười. Đi thôi, ăn cơm đi."

Uông Lị Na không cao hứng mà phồng má: "Anh, anh thật đáng ghét. Anh thi cái trung chuyên cho em nhìn xem." Ánh mắt lại là nhìn về phía Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai, rõ ràng đang khoe khoang.

Cao Lương biết chính mình cần phải đi, kéo Ngô Xuân Mai một chút, xoay người chuẩn bị rời đi, Lý Tuấn Vĩ gọi cô lại: "Cao Lương, cùng đi ăn cơm đi, anh tôi mời khách."
Cao Lương xua xua tay: "Tôi không đi, các cậu đi đi, San San còn ở chợ chờ tôi về."

Uông Lị Na mím miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ sợ là tâm tình không tốt, ăn không tiêu."

Cao Lương nghe được, không phản ứng cô ta, xoay người rời đi. Lý Tuấn Vĩ còn muốn khuyên, Lý Tuấn Nghị nói chuyện: "Thôi, về sau chờ thư tới rồi lại ăn đi, không thiếu được một bữa ăn." Tuấn Vĩ thi đậu đại học, trong nhà khẳng định bãi rượu, đến lúc đó thân thích bằng hữu khẳng định đều phải mời.

Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai rời khỏi trường học, đi về chợ thành nam. Ngô Xuân Mai vẫn luôn cúi đầu, lúc Uông Lị Na châm chọc mỉa mai, tâm tình của cô càng thêm hạ xuống. Cao Lương không biết khuyên như thế nào: "Giữa trưa đi nhà tớ ăn cơm đi, sau đó lại trở về."

Ngô Xuân Mai có chút chua xót mà nói: "Uông Lị Na còn có thể thi đậu." Ngụ ý là mình lại không thi đậu, ở lớp học thành tích của cô cầm cờ đi trước, kết quả tới trung chuyên cũng chưa thi đậu, đương nhiên sẽ mất mát không cam lòng.
Cao Lương an ủi cô: "Một lần khảo thí cũng không đại biểu thực lực, cậu chính là vận khí kém một chút, tớ thấy cậu cố thể thi đậu đại học chuyên khoa, chỉ cần cậu chịu làm lại từ đầu." Cái chuyện thi cử này thực lực rất quan trọng, nhưng vận khí cũng rất quan trọng.

Ngô Xuân Mai làm sao không muốn học lại chứ, nhưng vấn đề lớn nhất là không có tiền. Áp lực của cô rất lớn, cô là chị cả trong nhà, phía sau còn có một em gái cùng một đôi em trai song bào thai, cha mẹ lại không có tài nghệ gì ngoài làm nông dân.

Toàn bộ hai mươi thế kỷ, từ thập niên 80 đến thập niên 90, khu vực nông thôn Trung Quốc phần lớn học sinh ưu tú đều lựa chọn học trung chuyên, bởi vì trung chuyên miễn học phí, học xong là có thể làm việc, việc này đối với gia đình nông thôn không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, cho nên thời kỳ này trung chuyên thi khó hơn cấp ba nhiều. Từ nhỏ thành tích Ngô Xuân Mai đặc biệt tốt, lúc báo điểm chính là trung chuyên, điểm cũng đủ rồi, kết quả lúc báo kết quả trúng tuyển xảy ra sai lầm, danh ngạch của cô bị người khác tranh, nhận được thư trúng tuyển cư nhiên là trường nhất trung trong huyện, bọn họ là nông dân tầng thấp nhất, không có cửa khiếu nại, trong nhà rơi vào đường cùng đành phải đưa cô đi học cấp ba.
Cả nhà đem hy vọng đều ký thác vào lần thi đại học này, Ngô Xuân Mai lưng đeo áp lực cực lớn, phát huy thất thường, dẫn tới thi rớt. Cao Lương thực đồng tình với người bạn này, rốt cuộc đối với một cô gái nông thôn đọc sách không thể nghi ngờ là đường ra tốt nhất.

Tới chợ thành nam, Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai xuống xe. Cao San đầy mặt chờ mong mà nhìn chị cả, Cao Lương lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ của Cao San ảm đạm xuống, Cao Lương sờ sờ đầu em gái: "Không sao, chị thi không đậu, về sau em thay chị học đại học được không?"

Cao San dùng sức gật đầu: "Được. Vậy anh Tuấn Vĩ thi đậu không?"

Cao Lương gật đầu: "Cậu ấy thi đậu, là khoa chính quy."

Cao San bẹp miệng một chút, hiển nhiên vì chị mà cảm thấy khổ sở.

Ngô Xuân Mai vào chợ đi tìm mẹ, Cao Lương không yên tâm, gọi cô lại: "Xuân Mai, vẫn câu nói kia, nếu cậu muốn học lại, tớ có thể co cậu vay tiền."
Ngô Xuân Mai không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu cự tuyệt. Cao Lương lấy lui mà tiếp: "Nếu không cậu cùng buôn bán với tớ đi, cậu tới giúp tớ." Cao Lương cũng không muốn luôn bãi quán ven đường như vậy, cô muốn mở cửa hàng, cũng không chỉ bán mỗi rau trộn dưa, đến lúc đó các em đều phải đi học, một mình cô khẳng định lo liệu không hết, tìm người đáng tin cậy tới hỗ trợ rất quan trọng. Nếu Ngô Xuân Mai nguyện ý tới hỗ trợ, cô ấy liền không cần phải đi Thâm Quyến, cuộc đời cô ấy hẳn sẽ mở ra con đường khác, tương lai không bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà kết thúc.

Ngô Xuân Mai nghe thấy những lời này, dừng lại nhìn Cao Lương, tự hỏi tính khả thi của việc này, cô đã tốt nghiệp, trừ bỏ đọc sách không có sở trường gì, về nhà chỉ có thể làm nghề nông, nếu không chính là đi ra ngoài làm công, hiện tại Cao Lương cho đường ra, hiển nhiên so với trồng trọt tốt hơn nhiều: "Nhưng cậu hẳn là không cần ngườui hỗ trợ đi." Loại buôn bán nhỏ này có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nếu còn chia cho mình, vậy kiếm được càng ít, cô không thể yên tâm thoải mái mà nhận tiền của Cao Lương, tình cảnh của Cao Lương so với mình càng khó khăn hơn.
Cao Lương cười: "Cần chưa, hiện tại là nghỉ hè, có mấy đứa em giúp tớ, tớ còn rất bận đây, chờ bọn nó khai giảng, một mình tớ làm, thật đúng là lo liệu không hết việc. Nếu không cậu trở về suy xét một chút đi, rốt cuộc là muốn học lại hay là tới giúp tớ, chính cậu tự quyết định, đến lúc đó đều có thể tới tìm tớ, bất quá tớ ủng hộ việc cậu có thể học lại. Cậu đi qua nhà tớ, biết địa chỉ đi?"

Ngô Xuân Mai nhìn Cao Lương, sau đó nói: "Được."

"Vậy quyết định thế đi, tớ chờ cậu tới." Cao Lương tạm biệt bạn, cùng Cao San về nhà.

Ngô Xuân Mai tìm được mẹ, một gánh ớt cay đỏ đã bán xong rồi, mẹ Ngô cầm đòn gánh đang đứng tại chỗ chờ con gái, thấy Ngô Xuân Mai lại đây: "Thi đậu không?"

Ngô Xuân Mai cắn môi, nước mắt liền chảy xuống, nhẹ lắc đầu. Mẹ Ngô vừa thấy, tức khắc cảm thấy lạnh người, cũng không hỏi thi được bao nhiêu điểm, nâng đòn gánh: "Về nhà đi." Nói xong vội vã mà đi ra khỏi chợ.
Ngô Xuân Mai chạy nhanh đuổi kịp bước chân của mẹ, một câu cũng không dám nhiều lời, chỉ là cúi đầu yên lặng rũ nước mắt. Mẹ Ngô đi nhanh đã lâu, mãi cho đến khi ra khỏi huyện thành, lúc này mới hỏi: "Kém bao nhiêu điểm?"

Ngô Xuân Mai nói: "Một điểm."

Mẹ Ngô đứng lại, lau nước mắt, nặng nề mà thở dài: "Đây đều là số mệnh rồi! Xuân Mai, thôi bỏ đi, chúng ta không trông cậy vào chuyện đọc sách, chúng ta không có cái mệnh đấy!" Lúc trước thi đậu trung chuyên, bị người ta tranh danh ngạch, hiện giờ thi đại học kém một điểm không thi đậu, không phải mệnh thì là cái gì?

Ngô Xuân Mai nghe thấy mẹ nói như vậy, nức nở càng thêm lợi hại: "Thực xin lỗi, mẹ!"

Mẹ Ngô dùng mu bàn tay dính tro bụi lau nước mắt: "Xuân Mai, không phải mẹ không muốn cho con đi học. Hôm nay mẹ gáng một gánh ớt cay tới bán, tổng cộng mới bán mười được đồng. Một học kỳ của con phải hai ba trăm, em trai em gái còn phải đi học, nhà ta căn bản là gánh không nổi."
Ngô Xuân Mai biết, giấc mơ đi học của mình phải dừng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi