TRỞ VỀ NĂM 1988

Thập niên 90 ảnh cưới đã rất thịnh hành, rất nhiều vợ chồng trẻ đều sẽ chụp ảnh cưới trước khi kết hôn, có không ít vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, con cái đều lớn, nhìn thấy ảnh cưới thịnh hành, cũng nhịn không được muốn mặc váy cưới, ôn lại một chút cảm giác làm cô dâu, lưu lại khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời.

Cao Lương đang tuổi lớn, đương nhiên không muốn bỏ lỡ chuyện này. Chỉ là ảnh cưới giờ chưa sáng tạo, cơ bản đều chụp trong quán ảnh, bối cảnh đều giống nhau, một chút cũng không sinh động. Cao Lương đương nhiên không chịu chụp ảnh cưới như vậy. Thời buổi này váy cưới cũng bảo thủ, từ đầu đến chân đều bọc đến kín mít, Cao Lương cũng không quá vừa lòng váy cưới trên thị trường, vừa lúc trong xưởng đã thiết kế xong trang phục hè, mà thu trang còn có hơn nửa năm nữa mới ra mắt, giờ phút này mấy nhà thiết kế cũng không bận, Cao Lương quyết định tùy hứng một phen, dứt khoát nhờ nhà mình thiết kế thiết kế một bộ váy cưới cho mình, cô miêu tả những chi tiết mình muốn, các nhà thiết kế căn cứ theo nhu cầu của cô mà thiết kế.

Tuy rằng váy cưới có sự khác biệt với quần áo hằng ngày, nhưng tổng thể vẫn là váy, chủ yếu là dùng chất liệu bất đồng mà thôi, cho nên các nhà thiết kế dùng hơn nửa tháng thời gian, rốt cuộc thiết kế ra một bộ váy cưới, phòng cắt may cũng dùng hơn một tuần thời gian, rốt cuộc may xong váy cưới.

Lý Tuấn Nghị biết Cao Lương gần đây đang chuẩn bị váy cưới, còn vận dụng sức người sức của trong xưởng, nhưng anh hoàn toàn không ngại, giờ phút này anh hận không thể hái sao cho Cao Lương, một bộ váy cưới đâu là gì. Bất quá thành phẩm hiệu quả ra sao anh cũng không biết, bởi vì Cao Lương và nhà thiết kế đều nghiêm túc bảo mật, trước khi may xong váy cưới không để anh nhìn thấy.

Ngày may xong váy cưới, Cao Lương đi tới xưởng thử váy cưới, cũng không nói trước cho Lý Tuấn Nghị. Lúc ấy anh đang ở trong văn phòng viết thiệp mời, tuy rằng còn có một tháng nữa, bọn họ phát thiệp mời trước để mọi người có thời gian sắp xếp công việc, thân thích ở quê còn không có địa chỉ liên hệ, phải đợi anh cùng Cao Lương trở về đăng ký kết hôn mới thông báo được. Hộ khẩu Lý Tuấn Nghị còn ở quê, chưa dời đến Quảng Châu, cho nên bọn họ cần về quê đăng ký kết hôn.

Lý Tuấn Nghị viết xong một trương thiệp mời, bỏ vào phong thư, đang muốn viết tiếp, đột nhiên nghe thấy trợ lý gõ cửa: "Lý tổng, quản lý Lâm báo ngài đi xem bản mẫu."

Lý Tuấn Nghị cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Được, tôi tới ngay." Đóng lại nắp bút liền đứng dậy ra cửa.

Trong lòng anh còn đang suy nghĩ, bản mẫu của thiết kế nào, cửa phòng thiết kế khép hờ, bức màn đều kéo ra, Lý Tuấn Nghị có chút ngoài ý muốn, không phải mùa đông, còn đóng cửa lại. Anh gõ cửa, bên trong không có thanh âm, anh đẩy cửa đi vào, một thân ảnh trắng tinh đứng ở giữa nhà, đưa lưng về phía anh, váy cưới kia giống như một đóa hoa thuần khiết nộ rộ, làn váy cùng mạn che mặt tản ra, Lý Tuấn Nghị cảm thấy đời này mình chưa từng thấy màu trắng nào thuần khiết đến thế, anh tựa hồ đoán được cái gì, nhưng lại có chút khó tin: "Cao Lương?"

Cao Lương chậm rãi xoay người lại, trên mặt đỏ bừng mang theo nụ cười ngượng ngùng ngọt ngào: "Đẹp không?"

Nháy mắt Lý Tuấn Nghị như bị sét đánh, quả thực không thể tin thiên sứ trước mắt chính là Cao Lương của anh, Cao Lương không làm tóc, chỉ buộc tóc đuôi ngựa, mạn che mặt cài trên đỉnh đầu, váy cưới trên người cũng không phải loại váy dài tay thường thấy, váy không có tay áo, trên cổ có một đường viền hoa, phía trước ngực là một tầng ren lụa mỏng hình quạt, lộ ra hai bả vai tròn trịa bóng loáng, nửa người trên cực kỳ ôm người, làn váylại rộng, eo thon một tay có thể ôm hết, tôn lên dáng người thướt tha không sót gì, Cao Lương xinh đẹp không gì sánh được, làm Lý Tuấn Nghị không rời mắt được, chân cũng không thể nhấc.

Cao Lương vốn tính thiết kế váy cưới ngang ngực, nhưng cảm thấy quá mức hở da thịt, chỉ sợ làm cho thân thích bảo thủ ở quê bàn tán, cho nên mới dùng ren lụa mỏng. Cô nhìn Lý Tuấn Nghị đối diện phảng phất như bị đóng băng, chính mình cũng bất động, trong phòng liền lâm vào một mảnh trầm mặc kỳ dị. Mấy nhà thiết kế đã ra ngoài hết khi Cao Lương mặt thử quần áo, Lý Tuấn Nghị đẩy cửa phòng vào, bọn họ liền vây quanh lại, từ ngoài cửa thấy váy cưới, mọi người đều kinh diễm đến cực điểm, bận rộn lâu như vậy, bà chủ mặc thật xinh đẹp, quả thực quá đáng giá!

Qua một hồi lâu, Cao Lương mới lại hỏi: "Thế nào?"

Lý Tuấn Nghị phục hồi tinh thần, đi tới cạnh Cao Lương: "Quá, quá kinh hỉ, quá ngoài ý muốn, anh cư nhiên lại có cô vợ xinh đẹp như vậy!"

La Hồng từ đầu kia lại đây, thấy mọi người đều vây quanh ở cửa phòng nhìn gì đó, cũng nhìn thoáng qua bên trong, thần sắc đầy kinh ngạc, sau đó khép cửa lại: "Mọi người đừng nhìn nữa." Thời khắc lãng mạn ôn nhu như thế, tự nhiên phải để không gian cho hai người. La Hồng nghĩ đến váy cưới trên người Cao tổng vừa rồi, quả thực quá chấn động, cả đời người phụ nữ nếu có thể mặc một kiện áo cưới như vậy, đời này liền không uổng phí, cô tính toán hỏi Cao tổng, mình có thể cũng may một bộ váy cưới ở xưởng được không.

Cao Lương xoã tung làn váy, đi về phía Lý Tuấn Nghị, bất đắc dĩ đuôi váy quá dài, cô lại không túm được hết, cho nên mới đi hai bước, liền dẫm phải váy cưới, thân thể đổ về phía trước. Cao Lương còn chưa kịp kêu thành tiếng, đã được Lý Tuấn Nghị ôm ở trong lòng ngực: "Chậm một chút!" Anh nâng Cao Lương dậy, cúi đầu nhìn Cao Lương xinh đẹp trong lòng, li3m một chút môi, sau đó lén lút quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cửa đã đóng lại, ai lại săn sóc như vậy, làm không tồi, nên thêm tiền thưởng, tiếp theo nháy mắt, anh liền xoay đầu hôn lên môi Cao Lương.

Lần đầu Cao Lương hôn môi với Lý Tuấn Nghị ở trong văn phòng, sợ tới mức cô mềm cả chân, cô vô lực nằm trong lòng ngực Lý Tuấn Nghị, dùng tay đẩy anh, bất đắc dĩ sức lực của anh lớn hơn cô nhiều. Lý Tuấn Nghị một tay ôm eo, một tay nâng ót Cao Lương, một bên say mê mà m*t lấy môi lưỡi mềm mại, một bên vừa lòng mà cảm thụ đường cong lả lướt của Cao Lương, nghĩ đến chỉ còn một tháng nữa có thể hoàn toàn cảm thụ thân thể này, anh liền nhịn không được kích động.

Mãi cho đến khi không thở nổi, Cao Lương mới thoát được ra, hai má cô đỏ bừng, môi đỏ thắm, sóng mắt liễm diễm, một bên th ở dốc một bên nói: "Bên ngoài đều là nhân viên đó!"

Lý Tuấn Nghị gợi lên khóe miệng: "Có người hỗ trợ đóng cửa, không có người tiến vào."

Cao Lương: "......" Vậy có phải mọi người đều biết bọn họ muốn làm cái gì rồi không? Quá mất mặt, cô đùa nghịch làn váy, tính toán đi mở cửa.

Lý Tuấn Nghị giữ cô lại: "Đừng đi, chờ hạ lại đi."

Cao Lương ngẩng đầu nhìn mặt anh, phát hiện trên mặt anh có chút không được tự nhiên, lại thấy anh dùng tay sửa sửa quần, không khỏi cúi đầu cười trộm. Lý Tuấn Nghị trừng cô: "Còn cười! Đều do em hết. Một ngày nào đó anh sẽ đòi lại hết."

Cao Lương nghe thấy lời này, nhịn không được đỏ lỗ tai, cô có chút đau đầu, Lý Tuấn Nghị nghẹn mấy năm, mình đến lúc đó khẳng định đặc biệt thảm, cô không dám nghĩ sâu, đổiđề tài: "Váy cưới đã làm xong rồi, hai ngày nữa chúng ta đi chụp ảnh cưới đi, anh liên hệ nhiếp ảnh gia đi."

Lý Tuấn Nghị ngoài ý muốn nhìn cô: "Không đi tiệm ảnh chụp sao?"

Cao Lương lắc đầu: "Tiệm ảnh chụp hơi khô khan, khó coi, chúng ta tự mình tìm ngoại cảnh chụp đi, em đã tìm được chỗ rồi. Anh dành ra một ngày là được." Mấy ngày nay cô trừ bỏ chuẩn bị hôn lễ, còn bớt thời giờ đi tìm mấy nơi có phong cảnh đẹp, chuẩn bị để chụp ảnh cưới. Dù sao hiện tại chính mình có thể lái xe, muốn đi chỗ nào thì đi.

Lý Tuấn Nghị đương nhiên muốn phối hợp: "Được."

Cao Lương nói: "Anh đi ra ngoài trước đi, giúp em đóng cửa lại, em muốn thay váy cưới."

Lý Tuấn Nghị nói: "Tới văn phòng anh thay đi, quần áo em đâu?" Anh nhìn một vòng, xoay người tìm được quần áo và túi xách của Cao Lương, ôm ở trong ngực, một tay kia nắm tay Cao Lương.

Nhà thiết kế vẫn đợi ngoài cửa: "Cao tổng, quần áo có vừa người không? Còn có cái gì cần chúng tôi sửa lại không?"

Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Đã rất tốt rồi, không cần sửa lại, cảm ơn!"

Cao Lương đi tới văn phòng Lý Tuấn Nghị thay đồ, sau đó cẩn thận xếp lại váy cưới, đi ra liền thấy Lý Tuấn Nghị đang nói chuyện với La Hồng. La Hồng nhìn cô, cười nói: "Cao tổng, váy cưới của cô thật xinh đẹp! Tôi cũng muốn mặc váy cưới xinh đẹp như vậy khi kết hôn."

Lý Tuấn Nghị mỉm cười nhìn Cao Lương, nói: "Anh có một ý tưởng, năm nay chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ cho ra một kiểu dáng đặc biệt, thiết kế một loạt váy cưới, triển lãm ở trong tiệm, thuận tiện quảng cáo tới khách hàng: Thanh Mai đã biến thành tân nương." Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của anh không giấu được kiêu ngạo.

Cao Lương cắn môi, sau đó cười gật đầu: "Được." Vì thế các nhà thiết kế lại có thêm nhiệm vụ mới.

Qua mấy ngày, Lý Tuấn Nghị hẹn xong nhiếp ảnh gia, chụp một bộ ảnh cưới mà mọi người ở thập niên 90 không thể tưởng tượng được. Trang phục trừ bỏ váy cưới, còn có một bộ lễ phục kiểu Trung Quốc, một bộ lễ phục phương Tây, Cao Lương còn chuẩn bị một bộ trang phụ của Thanh Mai. Trong đó hai bộ lễ phục lần lượt chụp ở một nhà hàng phong cách cổ phong và một khách sạn 5 sao. Còn về trang điểm, cơ bản đều là Cao Lương tự mình làm, bởi vì thời buổi này trang điểm thật sự quá đậm, dấu vế tạo hình quá rõ ràng.

Cao Lương yêu cầu quá cao, một ngày không đủ, hết hai ngày mới chụp xong, đương nhiên phí dụng cũng tốn không ít. Bất quá Lý Tuấn Nghị vui vẻ, lúc này không chiều vợ, khi nào mới chiều đây.

Nơi tổ chức hôn lễ và tiệc cưới đã sớm lđặt tốt, cử hành hôn lễ ở Quảng Châu, khẳng định sẽ ăn món Quảng Đông, hôn lễ cũng cử hành ở khách sạn, thân thích và bằng hữu tới cũng phải ở khách sạn, cho nên bọn họ dứt khoát đặt khách sạn 5 sao, tính toán chi phí phỏng chừng đến vài vạn, bất quá cả đời chỉ làm một lần, Lý Tuấn Nghị muốn để Cao Lương gả thật vẻ vang,tốn nhiều tiền nhưng anh rất vui.

Hôn lễ từng ngày tới gần, mỗi ngày Cao Lương đều cầm vở ghi chép, chuyện gì đã làm xong, có chuyện gì mới phát sinh, mỗi ngày đều có việc cần xử lý. Cao Lương cảm thấy, chỉ sợ không có cô dâu nào nhọc lòng như cô, cũng không có biện pháp, mình không cha không mẹ, không có nổi một trưởng bối đáng tin, chỉ có thể dựa vào chính bọn họ để xử lý.

Ngày 21/5, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị về quê, ngày 22 đi Cục Dân Chính đăng ký kết hôn. Sau đó ở quê hai ngày, đi bái phỏng thân thích mời tham gia hôn lễ. Tối ngày 24, Lý Tuấn Nghị và Cao Lương mang theo một đại đội thân thích, bạn bè mênh mông cuồn cuộn mà bước lên đoàn tàu về Quảng Châu, đi tham gia hôn lễ của Cao và cùng Lý Tuấn Nghị, có già có trẻ, tổng cộng có hơn hai mươi người, dì Cao Lương cũng đi cùng, Cao Lương còn đã phát thiệp mời cho người cậu ở phương bắc, không biết có thể tới tham gia không, cậu cháu đã đã nhiều năm chưa thấy mặt.

Vừa lên xe, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị liền tách ra, bởi vì dựa theo truyền thống, một ngày trước hôn lễ không thể gặp mặt, cho nên cô phải ở phòng riêng, đến trước hôn lễ cô không thể gặp Lý Tuấn Nghị.

Ngày hôm sau tới Quảng Châu, Lý Tuấn Nghị liền mang theo thân thích bằng hữu đi khách sạn nghỉ ngơi, kế tiếp chuyện tiếp đón mọi người liền giao cho Lý Tuấn Vĩ. Cao Lương một mình ngồi xe về tới nhà, bọn họ thuê phòng ở, Lý Tuấn Nghị đã dọn đến trong xưởng, đến lúc đó từ bên xưởng lại đây nghênh đón tân nương. Trong nhà được Xuân Mai cùng các em trang trí lại, đã rực rỡ hẳn lên, có vẻ hỉ khí dương dương, hết thảy đều vì nghênh đón hôn lễ ngày mai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi