TRỞ VỀ NĂM 1988

Ngày khai trương là thứ bảy, bởi vì hôm khai trương vào ngày nghỉ. Phía trước Cao Lương đã phát đi mấy ngàn tờ truyền đơn, truyền đơn quảng cáo là Lý Tuấn Nghị viết, còn phải nói, anh còn rất có năng lực viết văn, tuyên trueyefn cửa hàng với vị cay là chính, lại đánh vào tình cảm, nỗi nhớ nhà, sức cuốn hút rất mạnh. Hình ảnh trừ bỏ bài quảng cáo, còn có bản đồ do Cao Lương và Lý Tuấn Nghị vẽ rõ ràng, chỉ đường tới Cao Vị rất rành mạch.

Lý Tuấn Nghị và Chu Văn Võ cùng đi đặt vài lẵng hoa đưa đến cửa, cho cửa hàng thêm không khí vui mừng. Trên biển trừ bỏ bốn chữ "Cao Vị hương tình", còn in hình ảnh mì chua cay, cổ vịt, chân vịt, cánh gà ngâm ớt, làm người ta vừa thấy liền biết bán cái gì. Vào tiệm sẽ thấy ngay bàn ăn, nhà ăn không lớn, bên trong chỉ bày tám cái bàn, có thể đồng thời chứa 32 người, đương nhiên cũng có thể thêm mấy cái ghế, nhiều nhất có thể chứa hơn bốn mươi người, bên trong là bếp, dùng pha lê ngăn cách, món kho cùng mì chua cay đều làm tịa chỗ, có thể xem rõ bên trong, có thể cho giám sát vệ sinh trong bếp.

Cao Lương mang theo mũ đầu bếp và khẩu trang ở trong phòng bếp bận rộn, Vương Thu Lan mặc đồng phục do Cao Lương thiết kế may và may tại xưởng của Lý Tuấn Nghị, đeo thêm tạp dề tiếp đãi khách ở đằng trước, lo người nhiều lo liệu không hết việc, hai ông chủ Lý Tuấn Nghị và Chu Văn Võ đều tự mình tới hỗ trợ.

Đường cái đã làm xong, đường nhựa ngăm đen thoạt nhìn rất sạch sẽ, cửa hàng Cao Lương ở tầng một của tòa nhà 4 tầng, cửa hàng Hữu Nghị ở cùng một tòa nhà, chiếm hết 3 tầng phía trên, cửa hàng đã trang hoàng xong phía ngoài, đang tiến hành sắp xếp nội thất bên trong, tháng sau là có thể khai trương. Từ đường cái đến chỗ cửa hàng Cao Lương có một khoảng trống 20 - 30 mét vuông, có thể dừng xe, nghỉ ngơi,bên cạnh đường cái một trạm giao thông công cộng, cho nên cửa hàng Cao Lương có đủ thiên thời địa lợi nhân hoà, đương nhiên tiền thuê cũng không hề rẻ, phí chuyển nhượng hết một vạn, nửa năm đầu là 600 đồng tiền thuê một tháng, lúc sau tăng lên một ngàn mỗi tháng, Cao Lương cùng đối phương ký hợp đồng ba năm. Đây là giá ở khu Thiên Hà, nếu đổi thành khu phố cũ, đoạn đường như vậy tiền thuê mỗi tháng không thể thấp hơn 1500 đồng. Mỗi tháng phí tổn hơn một ngàn đồng, còn không tính tới tiền mua nguyên liệu nấu ăn, cho nên áp lực của Cao Lương cũng rất lớn.

Buổi sáng thứ bảy mọi người vẫn đi làm, cửa hàng khai trương, trong tiệm có chút quạnh quẽ, chỉ có ba năm khách tới. Vương Thu Lan có chút nôn nóng, cô lo lắng buôn bán sẽ luôn như vậy, cửa hàng khẳng định không ổn. Phải biết rằng Cao Lương dồn hết số tiền đang có vào cửa hàng, lại còn mượn một khoản từ Lý Tuấn Nghị. Nhưng cô không dám nói với Cao Lương, sợ Cao Lương càng lo lắng thêm.

Lý Tuấn Nghị thấy không có khách, liền vào sau bếp tìm Cao Lương nói chuyện phiếm, anh thấy vẻ mặt Cao Lương bình tĩnh mà dọn dẹp phòng bếp, liền cười nói: "Hình như em không lo lắng chút nào."

Cao Lương nói: "Còn chưa tới giờ mà, không có khả năng vừa khai trương là buôn bán được ngay, đây là cửa hàng mới, để cho mọi người chậm rãi quen thuộc. Hơn nữa trên lầu còn chưa khai trương, em gấp cái gì."

"Em thật bình tĩnh." Lý Tuấn Nghị cảm thán từ đáy lòng, có đôi khi anh sẽ có ảo giác, Cao Lương thành thục và lý trí hơn rất nhiều với số tuổi của cô, như thế nào cũng không giống một cô gái mới trải đời, đại khái là biến cố bức bách cô không thể không trưởng thành, cho nên Lý Tuấn Nghị lại phá lệ đau lòng.

Chu Văn Võ gõ gõ cửa kính, nói: "Cao Lương, anh thấy hình như chỗ em không cần anh hỗ trợ, hay để anh về trước?"

Lý Tuấn Nghị nhướng mày: "Về cái gì? Tới cũng tới rồi, cũng không sợ lãng phí nửa ngày của ông, nhanh đi ra cửa ngồi, mời chào khách vào đi." Người hay ăn cơm ở bên ngoài đều biết, nếu như đến tương đối sớm, người phục vụ đều sẽ an bài khách ngồi ở cửa hoặc sát cửa sổ, tạo ấn tượng cửa hàng này buôn bán cũng không tệ lắm, mời chào thêm khách tới.

Chu Văn Võ sờ mũi một chút: "Vậy được rồi." Hắn chỉ cảm thấy trong tiệm không có khách, hắn ngồi như vậy rất xấu hổ.

Bất quá loại quạnh quẽ này cũng chỉ kéo dài đến giữa trưa, lúc ấy bọn họ đang ở trong tiệm ăn cơm trưa, cơm do Cao Lương làm, xào mấy món cơm nhà, nhưng sắc hương vị đều đầy đủ. Chu Văn Võ cảm khái nói: "Vì bữa cơm trưa này, anh cảm thấy chờ đợi tới giờ này cũng đáng giá." Kỳ thật hắn vẫn luôn cảm thấy Cao Lương không cần thiết làm cái gì, buôn bán hàng ăn uống mệt như vậy, còn nguy hiểm, cô có năng lực trong việc chế tác trang phục cùng quản lý, hẳn là cùng bọn họ cùng phát triển xưởng quần áo mới đúng, nhưng Lý Tuấn Nghị cảm thấy không nên cưỡng cầu Cao Lương, cô thích cái gì thì làm cái đó.

Cao Lương có chút xin lỗi mà cười: "Vất vả cho anh Chu rồi."

Chu Văn Võ nói: "Vất vả cái gì đâu, anh chỉ ngồi ở chỗ này."

Hắn vừa mới dứt lời, liền có người đi vào, Cao Lương thoáng nhìn bóng người liền theo bản năng nói: "Hoan nghênh quang lâm!"

Kết quả người tới chính là Cao San: "Chị cả, là em, còn có bạn học của em, em tan học rồi."

Cao Lương vừa thấy, phát hiện là em gái, phía sau còn có bốn người, cả nam lẫn nữ, nhìn dáng vẻ đầu là họ sinhc: "San San tan học? Còn chưa ăn cơm đi, em ăn cơm hay là mì chua cay?"

Cao San cười tủm tỉm mà nói: "Chị cả, em mang theo bạn học tới ăn. Bọn họ đều muốn ăn mì chua cay."

"Dạ chào chị." Bạn học Cao San đều lễ phép gật đầu chào hỏi.

Cao Lương kinh ngạc nhìn bạn học con bé: "Đồ ăn trong cửa hàng chị khá cay, các em ăn quen không?"

Chu Văn Võ cười nói: "Em còn quản khẩu vị của kháh? Nhanh đi làm đi."

Một nam sinh nói: "Có thể ăn ạ, em người là Hồ Bắc, trong nhà đều ăn cay."

"Chúng em cũng có thể ăn cay." Ba người khác nói.

Cao Lương vội đứng dậy: "Vậy được, chị đi làm mì chua cay. San San em ăn cơm hay mì?"

"Em cũng ăn mì. Để em giúp chị." Cao San sắp chỗ cho bạn học ngồi xuống, sau đó vào bếp hỗ trợ.

Vương Thu Lan nhanh chóng ăn xong, cũng đi hỗ trợ. Chu Văn Võ giơ ngón tay cái lên, nhỏ giọng nói với Lý Tuấn Nghị: "Cô em vợ này của ông cũng không phải đèn cạn dầu, tuổi còn nhỏ đã biết kiếm khách cho tiệm nhà mình, lợi hại!"

Lý Tuấn Nghị cười cười, mấy chị em Cao Lương đều hiểu chuyện, trừ bỏ Cao Phán hơi tùy hứng một chút, anh cũng nhanh chóng lùa cơm, chuẩn bị đi hỗ trợ, bởi vì anh thấy ngoài cửa đã có mấy đám người đi qua, đều xem một chút liền đi. Rốt cuộc có thêm khách vào, cửa hàng Cao Lương tuy rằng bán mì chua cay, nhưng trang hoàng rất lịch sự, tao nhã, sạch sẽ, bàn màu trắng, mỗi bàn đều bày bình hoa, bên trong cắm một ít hoa tươi. Hoa ở mỗi bàn đều bất đồng, có hoa hồng, cẩm chướng, hướng dương, bách hợp, đây là chủ ý của Cao Lương, Quảng Châu có chợ hoa, một năm bốn mùa cũng không thiếu hoa tươi, một hai đóa hoa không tốn nhiều tiền, lại có thể gây ấn tượng tốt, cũng có thể giữ chân khách.

Vương Thu Lan nhanh chóng đi ghi đơn, cách gọi món cũng là do Cao Lương thiết kế, dùng phương thức gọi món phổ biến của những nhà hàng sau này, mỗi bàn đều có một tờ thực đơn, mặt trên có hình ảnh chủng loại và giá cả, ở mỗi món đồ ăn đều có ô ghi số lượng muốn gọi, như vậy vừa xem hiểu ngay, cũng tiện tính tiền. Tuy rằng chỉ là một ít vấn đề chi tiết, lại có thể cho khách hàng ấn tượng sâu sắc.

Vương Thu Lan vốn dĩ không biết nói tiếng phổ thông, hơn một tháng này Cao Lương có tiến hành huấn luyện cấp tốc cho cô, hiện tại đã có thể giao lưu bình thường cùng người khác.

Vương Thu Lan mới vừa đưa thực đơn, lại có khách vào, Lý Tuấn Nghị chạy nhanh qua: "Hoan nghênh quang lâm." Hơn nữa cũng đưa thực đơn qua.

Mấy vị khách này là khách quen trước đó vài ngày thường xuyên ăn mì chua cay quầy hàng ven đường, khách nhận thực đơn vừa thấy, nói: "Mì chua cay tăng giá à, một đồng, chân vịt cũng là 5 hào."

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Khai trương có khuyến mãu, bảy ngày đầu được giảm giá 20%, cho nên vẫn là giá gốc. Mong các vị hiểu giúp vì mở khai cửa hàng cũng thêm phí tổn, cảm ơn đã tới ủng hộ tiệm chúng tôi."

Khách vừa nghe giá cả vẫn như cũ, liền sảng khoái vào gọi món. Kỳ thật họ cũng hiểu, trước kia ngồi xổm ăn ở ven đường sao có thể giống hoàn cảnh bây giờ, đắt hơn một chút cũng thực bình thường.

Chu Văn Võ một mình ngồi ở bàn ăn, hắn quay đầu nhìn nhìn, trong tiệm đã ngồi đầy ba bốn bàn, vốn là bốn người cùng nhau ăn cơm, hiện tại chỉ còn lại mình hắn, mọi người đều bận rộn, chỉ có hắn còn ăn cơm, vì thế cũng vội ăn hết, thu thập chén đũa cũng đi hỗ trợ.

Từ giữa trưa, Cao Vị liền bắt đầu náo nhiệt lên, khách vào nối liền không dứt. Bởi vì mấy năm nay pháp luật quy định mỗi tuần sẽ được nghỉ một ngày rưỡi, không ít nhà xưởng đang còn trong mùa ế hàng, không tính là quá bận, mỗi tuần buổi chiều thứ 6 đã được nghỉ, rất nhiều công nhân đều sẽ đi dạo phố. Không ít khách quen nhận được truyền đơn cũng lại đây nhìn xem cửa ahnfg mới của Cao Lương, tuy rằng có Cao San hỗ trợ, một mình Cao Lương ở trong phòng bếp quả thực có điểm lo liệu không hết. Phía trước cũng như thế, mấy người Vương Thu Lan, Chu Văn Võ thêm cả Cao Cường tan học trở về, miễn cưỡng mới phục vụ kịp. Lý Tuấn Nghị săn sóc nhất, biết Cao Lương sau bếp lo liệu không kịp, chủ động chạy đến phía sau rửa chén, đường đường Lý tổng cư nhiên trở thành nhân viên rửa chén, tình cảm anh đối với Cao Lương được thiên địa chứng giám.

May mắn chỉ có tám bàn, nếu nhiều hơn chút, mấy người tuyệt đối không lo liệu hết. Cao Lương làm xong mấy đơn, chạy nhanh tới hỗ trợ rửa chén. Lý Tuấn Nghị nhìn tay mình đầy mỡ, mì chua cay vốn dĩ nhiều đầu mỡ, lại nhìn tay Cao Lương, nói: "Việc này hại tay quá, tìm một người tới hỗ trợ rửa chén đi."

Cao Lương cười nói: "Nếu ngày mai còn bận như vậy, liền tuyển thêm một người đi." Rửa chén là coogn việc đơn giản, một tháng trả mấy chục đồng là đủ rồi.

Tâm tình Lý Tuấn Nghị rất tốt: "Anh thấy buôn bán không thể kém được, nhanh nhận người đi. Em chờ mà xem, chờ cửa hàng Hữu Nghị khai trương, buôn bán sẽ càng ngày càng tốt, đến lúc đó thuê luôn cửa hàng cách vách, em thuê thêm vài người, mình làm bà chủ đi."

Cao Lương nghe vậy cười không ngừng, nào có dễ dàng như vậy, cửa hàng cách vách chẳng lẽ không buôn bán?

Cao San nói tiếp: "Nếu chị em làm bà chủ, vậy ai là ông chủ?"

Lý Tuấn Nghị trừng mắt Cao San: "Sao em lại hỏi câu ngu ngốc vậy?Ông chủ đang rửa chén đây."

Cao San sửng sốt, sau đó ha ha cười: "Anh còn chưa kết hôn với chị em đâu?"

Lý Tuấn Nghị nhướng mày: "Đây không phải là chuyện sớm hay muộn sao?" Sau đó tươi cười nhìn Cao Lương, cảm thấy Cao Lương cười thật đáng yêu, đặc biệt muốn hôn một cái lên lúm đồng tiền bên má trái.

Cao Lương xếp chén đũa vào một nồi hấp lớn, bởi vì không có tủ chén tiêu độc, Cao Lương thiết kế một nồi hấp, phía dưới là nước sôi cực nóng, phía trên là một cái khay lớn, xếp chén đũa phía trên, chưng khoảng mười mấy hai mươi phút, tận lực thông qua nhiệt độ cao tiêu độc sát trùng, rốt cuộc phương nam nóng ẩm, vi khuẩn cùng bệnh khuẩn cũng nhiều, làm hàng ăn uống, phải tận lực giữ vệ sinh.

Lý Tuấn Nghị cảm thấy Cao Lương làm quá tinh tế quá cẩn thận, bất quá anh tin tưởng Cao Lương nỗ lực như vậy sẽ có hồi báo, cô rất dụng tâm, không thể nào buôn bán kém được.

Lúc đang bận rộn, phía trước lại có đơn mới, Cao Lương chạy nhanh đi làm. Ngày này bọn họ vẫn luôn bận rộn đến tám giờ tối mới dừng lại, cũng không phải không có khách, mà nguyên liệu làm mì chua cay đã hết rồi, trong đó có một bộ phận tính toán cho ngày mai dùng. Buôn bán rất tốt, mọi người đều thập phần mỏi mệt, nhưng nội tâm cũng thập phần phấn chấn thỏa mãn, làm buôn bán chỉ sợ không mệt, càng bận có nghĩa càng có tiền.

Buổi tối Cao Lương trở về kiểm kê sổ sách, cư nhiên kiếm được tới 300đồng, liền tính ngày thường buôn bán không bằng ngày nghỉ, một tháng cũng kiếm được không ít.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi