TRỞ VỀ NĂM CẤP 3

Share

Editor: Jenny Thảo

Thầy giáo đang ở trong phòng học, chuyên tâm sửa bài thi, cả lớp đang trong giờ tự học. Có người lén nói chuyện với âm lượng nhỏ, cũng có người giấu quyển truyện tranh đằng sau sách giáo khoa trộm xem.

Có người thì ngồi làm đề luyện tập, có người thì ngồi học thuộc từ đơn môn Tiếng Anh.

Còn có người trắng trợn ngủ trong lớp. Còn người ngồi bên cạnh cô thì đang trắng trợn nhìn chằm chằm vào cô.

Lục Tiểu Xuyên dựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay trước ngực, nhìn thiếu nữ đang nằm trên bàn ngủ một cách không an phận. Cô nắm đồng phục trên người, đầu nghiêng qua nghiêng lại, như đang tìm một tư thế thoải mái để ngủ.

Cuối cùng, cô không nghiêng qua nghiêng lại nữa, bộ đồng phục bị cô nắm trở nên nhăn nhúm tạo thành một quả bóng nhỏ, cô tựa mặt vào đó ngủ, khóe miệng khẽ cong lên.

Lục Tiểu Xuyên nhìn thấy vết hồng trên mặt cô, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Đồ ngốc này.

Nhân duyên tơ hồng, hai người giữ lấy nhau.....

Anh và cô?

Vốn dĩ anh không tin vào điều này, nhưng bây giờ không tin thì không được. Vì chuyện xuyên về, khoa học vẫn chưa có lời giải thích nào.

Nhưng đối với Trương Mộng Dao, rốt cuộc anh có cảm giác gì?

Cũng không có cảm giác gì quá lớn. Lúc mới vừa quen biết cô, cảm thấy cô thật thiện lương, thật đáng yêu, sau đó, từ khi nào mà bọn họ mỗi lần gặp nhau đều cãi nhau.

Không nhớ được.

Sau mười năm tốt nghiệp, hỏi anh có khi nào nghĩ về cô hay không. Câu trả lời là có, luôn nghĩ đến lúc hai người cãi nhau, sau đó thì cầm lòng không được mà thấy buồn cười.

Nếu năm đó, anh không biết cô là hạng người như vậy thì có lẽ anh sẽ còn theo đuổi cô, rồi phát sinh một đoạn thời gian yêu nhau.

Có thể là gì chứ, cũng đã không gặp mặt mười năm, nói tóm lại là, bây giờ không muốn cãi nhau gây ồn ào với cô nữa. Phải tìm cơ hội làm hòa, nếu không cứ như vậy thì sẽ không còn thú vị nữa, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.

Vả lại, hai người bọn họ có thể coi như là bạn bè trong lúc hoạn nạn. Vừa mở mắt tỉnh dậy đã phát hiện đã về nơi chim không thèm ỉa này, không có tiền, internet còn chưa phát triển, quan trọng nhất chính là không có tự do. Năm sau còn phải thi đại học. Sao mệnh của anh lại khổ như vậy!

"Haizz." Anh thở dài một tiếng.

Sau khi tan học, Mộng Dao và Tống Tư Đình cười nói đi đến trạm xe buýt. Lục Tiểu Xuyên không biết từ nơi nào bỗng xuất hiện trước mặt hai người, đi bên cạnh hai người bọn họ như một tượng điêu khắc, không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Mộng Dao trừng mắt nhìn anh một cái, rồi nói với Tư Đình chờ cô một chút, sau đó kéo Lục Tiểu Xuyên đi qua một bên.

"Tìm tôi?" Mộng Dao liếc nhìn anh một cái.

Lục Tiểu Xuyên nhìn thấy thái độ lười biếng của cô liền muốn xoay người chạy lấy người. Thôi quên đi, anh là một người đàn ông tốt sẽ không đi so đo với phụ nữ. Hôm nay tới là muốn làm hòa với cô.

"Trương Mộng Dao, cô hãy nghe tôi nói. Ngày hôm qua tôi nằm mơ, mơ thấy một cô gái. Cô gái đó nói với tôi, nếu muốn trở về, thì phải làm được tám chữ này: Sống cũng như chết, chết cũng như sống. Dù sao tôi cũng đã nói rồi, cô tin hay không là tùy cô, còn nữa...." Lục Tiểu Xuyên có chút do dự, bực bội vò đầu bứt tóc, khó xử quay đầu đi:

"Trước kia tôi không đúng, mặc kệ cô như thế nào, tôi cũng không nên khi dễ cô. Tôi muốn nói xin lỗi với cô. Bây giờ hai chúng ta cũng đã như vậy, chuyện trước kia hãy xóa hết đi. Lời cũng đã nói xong. Tạm biệt."

Ánh mắt Lục Tiểu Xuyên mơ hồ không rõ. Sau khi bô bô nói một hơi dài, anh lén ngó nhìn phản ứng của cô, nhưng thấy người nọ không có phản ứng gì, anh không được tự nhiên xoay người, sải bước rời đi. Bước chân hết sức tiêu sái, nhưng khi quan sát cẩn thận thì sẽ thấy anh như đang chạy trối chết.

Mộng Dao lời nói vừa đến bên miệng, thì đã không thấy người đâu, bản thân nói xong liền vỗ mông chạy lấy người, bị bệnh tâm thần à!

Cô đá viên sỏi nhỏ dưới chân để trút bỏ sự bất mãn trong lòng.

Người này có chuyện gì vậy, xin lỗi cũng không có thành ý, tốt xấu gì thì cậu ta cũng phải đợi cô nói tiếng tha thứ rồi mới đi chứ.

Lục Tiểu Xuyên đúng là một tên ngốc.

Cô dám khẳng định, cho dù cô có tha thứ hay không thì anh cũng thèm để ý. Không có lý do gì cũng bắt nạt bạn học, thì lại càng không có lý do nào để nói lời xin lỗi. Việc này chỉ là việc anh muốn làm liền làm, không chừng anh cũng không biết mình đã làm gì đâu. Lục Tiểu Xuyên là một sinh vật đơn bào, không có phong độ, không có giáo dưỡng, không có não!

Tống Tư Đình bát quái kéo cô lại hỏi đã nói gì với Lục Tiểu Xuyên. Cô cười cười, cái gì cũng chưa nói.

Nếu như cô ấy biết cô và Lục Tiểu Xuyên bây giờ là đến từ mười hai năm sau, có thể bị dọa dẫn đến ngất xỉu hay không, hoặc là coi hai người bọn họ như kẻ bệnh tâm thần.

Sống cũng như chết, chết cũng như sống?

Trời ạ, anh đang trêu đùa cô sao? Cái này thì có thể nhìn ra cái gì, đây là cách mà anh nói có thể trở về sao?

Hóa ra ông trời đang trêu đùa hai người bọn họ, đưa cho bọn họ một lời nhắc nhở không rõ ràng, sống cũng như chết, chết cũng như sống, vậy bây giờ cô đang sống hay đã chết?

Sống có nghĩa là gì, chết có nghĩa là gì.

"Cậu đang nghĩ cái gì đó, tớ xuống xe đây, cậu đừng có ngồi lố trạm." Tư Đình vươn tay quơ qua quơ lại trước mặt Mộng Dao, nhắc nhở cô tỉnh lại.

"À, tạm biệt." Mộng Dao quơ tay tạm biệt cô. Nhìn cô ấy bước xuống xe, cô mới kéo cửa sổ ra một khe nhỏ, gió luồn vào thổi bay tóc cô, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Làm hòa với Lục Tiểu Xuyên, cũng không phải là không tốt. Cô của bây giờ cũng không còn giận anh như lúc trước, cuối cùng, chuyện cũng đã xảy ra nhiều năm rồi.

Anh cũng từng bí mật giúp cô, không phải sao....

...

Rạng sáng lúc hai giờ, Lục Tiểu Xuyên lăn qua lăn lại ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.

Anh rón rén bước vào phòng bếp rót cho mình một ly nước, uống ừng ực một hơi cạn hết, anh thở phào nhẹ nhõm.

Một mũi tên rơi ở trên giường, lại một đống lộn xộn.

Không ngủ được, không ngủ được, không ngủ được!

Nhân duyên tơ hồng rốt cuộc có phải ám chỉ anh và Trương Mộng Dao hay không. Anh chỉ nghe nói về Nguyệt Lão tơ hồng, chẳng lẽ, đầu bên kia của dây tơ hồng là cô sao.

Không thể nào, không thể nào, không thể nào!

Lục Tiểu Xuyên khoanh chân ngồi xếp bằng, trong lòng mặc niệm, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Không thể bình tĩnh được.

Anh muốn thử đi ngủ, ngủ, ngủ, xem trong mộng còn có thể thấy cô gái kia nữa hay không, nếu như nhìn thấy anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được.

Nhảy xuống giường, lục trong tủ tìm chiếc radio đời cũ của mình, tùy tiện đặt một chiếc băng cát-xét vào bên trong, vặn nhỏ âm lượng rồi đặt cạnh mép giường.

Radio phát ra giai điệu êm tai nhẹ nhàng, Lục Tiểu Xuyên nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến cái gì hết, chỉ chú tâm nghe nhạc.

Một lúc sau, anh ngáp một cái, rồi chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

Nhưng đêm nay không phải đến phiên anh nằm mơ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi