TRỞ VỀ NĂM CẤP 3

Người đầu tiên Mộng Dao nhìn thấy khi cô mở mắt chính là mẹ cô, ngay sau đó trong đầu cô hiện lên hình ảnh của vụ tai nạn xe, nhưng điều kỳ quái chính  là, cô bị xe tông phải, tự nhiên nghĩ như vậy, cô một chút cũng không thấy sợ hãi.

Nhìn quanh một chút, cô hiện tại hẳn là đang ở bệnh viện.

Cô nằm ở trong chăn cẩn thận hoạt động chân tay, còn tốt còn tốt, không thiếu cánh tay hay cái chân nào.

Trương Ngọc Bình nhìn thấy con gái tỉnh rồi, nước mắt mới vừa ngừng, lại một lần nữa rơi xuống.

"Con hù chết mẹ rồi."

Đầu của Mộng Dao còn rất đau, nhưng còn bị ôm lấy khiến cô có chút không thoải mái, nhưng cô nhìn thấy mẹ mình khổ sở như vậy, cô cũng chỉ đành chịu đựng, từng cái vỗ lưng trấn an của Trương Ngọc Bình khiến cô bình tĩnh hơn.

"Trời ơi, Trương Mộng Dao cậu hù chết tớ rồi."

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt to, ngoại trừ Tiếu Vũ, cô chưa từng thấy ai có khuôn mặt to như vậy.

"Này, này, này, cậu còn nhớ tớ là ai không, sẽ không vì vụ tai nạn giao thông mà bị mất trí nhớ chứ." Tiếu Vũ hoảng sợ cắn đầu ngón tay.

Tiếu Vũ, cư nhiên là Tiếu Vũ, bạn cùng phòng kiêm bạn thân nhất của cô Tiếu Vũ.

Cô đã trở lại rồi sao?

Cô thật sự đã trở lại rồi sao?!

Cô không nhịn được đưa tay nhéo má Tiếu Vũ, mũm mĩm, béo tròn, cảm giác toàn thịt.

"Đúng là cậu rồi, Tiếu Vũ." Mộng Dao kích động đến nước mắt muốn tuôn trào.

"Đúng vậy, là tớ mà." Trong mắt Tiếu Vũ, tinh thần của Mộng Dao có chút thất thường, cũng không màng hai người còn đang mẹ con tình thâm, lôi kéo mẹ Trương đi ra ngoài phòng.

"Này, cậu dẫn mẹ tớ đi đâu thế?" Mộng Dao không thể hiểu được nhìn mẹ của mình bị người khác dẫn đi, còn nữa Tiếu Vũ đáng chết coi tiền như rác kia lại còn đóng cửa phòng lại.

Đúng là, chẳng lẽ cô ấy nghi ngờ đầu cô bị xe đâm hỏng rồi, Tiếu Vũ đúng là một đại ngốc.

Cô vốn dĩ bị xuyên về lúc trước chính là vì vụ tai nạn giao thông, cô ngã ở trên xe buýt, hiện tại trở về, cũng là vì tai nạn giao thông.

Chẳng qua lần này có chút thảm hại, bị đâm đến bay.....

Sống cũng như chết, chết cũng như sống.

Cô hình như đã hiểu ý tứ trong câu nói này.

Đúng rồi, vậy Lục Tiểu Xuyên, anh cùng với cô xuyên trở về hiện tại rồi sao?

Nghĩ đến điều này, Mộng Dao nhổ kim truyền dịch ra, xuống giường đi tìm Lục Tiểu Xuyên, anh với cô cùng nhau xảy ra chuyện, hẳn là bị đưa đến cùng một bệnh viện.

Nếu cô không xảy ra chuyện gì, thì anh chắc cũng sẽ không xảy ra việc gì, nhưng mà vẫn có chút lo lắng.

Hai người nói chuyện ở bên ngoài xong thì đẩy cửa đi vào, Tiếu Vũ bước vào liền nghênh đón lòng ngực của Mộng Dao.

"Cậu muốn đi đâu?" Tiếu Vũ khẩn trương, lo lắng hỏi.

"Cậu đừng cho rằng tinh thần của tớ có vấn đề, tớ thật sự rất tốt, một chút vấn đề cũng không có, đúng rồi. Tớ xảy ra chuyện ở trên xe buýt, cậu có biết có bao nhiêu người bị thương không? Bọn họ đều ở tại bệnh viện này sao? Ở phòng số mấy vậy?"

"Hả? Ngoại trừ cậu thì còn có một người thần bí bị thương, người khác đều không xảy ra chuyện gì, nhưng mà hình như người thần bí đó đã xuất viện." Tiếu Vũ nhìn thấy tay cô vì rút kim truyền dịch ra mà bị sưng một mảng lớn, có chút tức giận: "Cậu hỏi điều này để làm gì? Còn không nhanh trở về giường nghỉ ngơi."

"Đúng vậy, con nghe mưa nhỏ nói đi, trở về giường nằm nghỉ. Con có biết con hôn mê hai ngày rồi không? Lúc bị đưa đến bệnh viện, tim đã ngừng đập, nhưng mà lúc sau may mắn nhịp tim đập bình thường trở lại, bây giờ là thời gian dưỡng bệnh, mấy ngày này con đừng có mà lộn xộn."

Cô mơ hồ nhớ rõ, sau khi xảy ra tai nạn cô có tỉnh một lần, nhưng hình như chỉ ngắn ngủi vài giây, còn chưa kịp mở to mắt đã ngất đi.

Người thần bí mà Tiếu Vũ nói đến là Lục Tiểu Xuyên đúng không? Anh không phải là người có chút danh tiếng sao? Chuyện anh xảy ra tai nạn chắc phải có nhà nào đó đưa tin chứ, Tiếu Vũ cũng quen anh, sao lại nói không biết....

Bị hai người mạnh mẽ bắt ép lên giường nằm nghỉ, Mộng Dao bất lực trở về giường nằm nghỉ, trong đầu còn có chút hoang mang.

Anh xuất viện? Anh ra viện lúc nào, xuất viện thì chứng tỏ không có việc gì. Nếu không có việc gì thì sao lại không đến thăm cô, không ở bên chăm sóc cô, cô không phải còn chưa tỉnh hẳn sao, sao người này, làm bạn trai của người ta như thế à.

Anh sẽ không, lúc trở về liền chơi xấu, không thừa nhận chuyện đã bên nhau với cô chứ.

Quả nhiên, loại người như Lục Tiểu Xuyên, cô không nên tin anh có thể nói chuyện yêu đương với mình.

"Mộng Dao, con tức giận là vì ba con không đến thăm con sao?" Trương Ngọc Bình nhìn thấy dáng vẻ không vui vẻ của con gái mình, sợ cô hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: "Nghe tin con xảy ra chuyện, người trong nhà ai cũng chạy tới, nhưng sau khi con vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bác sĩ nói sau hai ngày con sẽ tỉnh lại, hơn nữa sẽ không để lại di chứng nào, ba con mới yên tâm trở về. Quán ăn của nhà mình còn cần người lo liệu, Dao Dao, ngàn vạn lần không được tức giận với ba con."

"Còn có giám đốc công ty cậu cũng đến thăm cậu, không thể tin được công ty của cậu còn rất có nhân tính đấy." Tiếu Vũ nói.

"Mẹ." Mộng Dao ngồi dậy, ôm chặt lấy Trương Ngọc Bình đang gọt trái cây cho cô: "Con không có tức giận với ba, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con chỉ là sau khi tỉnh lại, đầu có chút đau mà thôi."

"Đau đầu thì mau nằm xuống." Trương Ngọc Bình sợ đến mức buông trái cây đang cầm ra, cẩn thận giúp Mộng Dao nằm xuống.

"Trương Mộng Dao, cậu lần này làm cho tớ sợ muốn chết, cậu không biết lúc cậu xảy ra chuyện tớ đã khóc thành bộ dạng gì đâu." Tiếu Vũ chỉ vào hai mắt mình: "Cậu xem cậu xem, hiện tại còn sưng đó."

"Ai kêu cậu khóc?" Mộng Dao nhìn cô ấy cười trộm.

"Cậu đúng là không có lương tâm, nhưng mà tớ đã xin công ty nghỉ vài ngày để đến chăm sóc cho cậu rồi."

"Vậy thì phiền toái đại tiểu thư cậu quay về công ty làm việc đi, mỗi ngày oa oa ồn ào như thế, tớ sẽ không khá hơn được."

"Dao Dao." Trương Ngọc Bình oán trách nói cô một câu: "Sao lại nói bạn con như vậy, người ta có lòng tốt xin nghỉ đến chăm sóc con, con một câu cảm ơn cũng không chịu nói."

"Không có việc gì đâu dì à." Tiếu Vũ cười sang sảng: "Con và Mộng Dao ngày thường ở chung đều như vậy, đây đều là thói quen."

"Tiếu Vũ, cảm ơn cậu, đã đến chăm sóc cho tớ, tớ rất cảm động nha."

Còn nữa, cuối cùng cũng có thể gặp lại cậu, thật tốt.

Tiếu Vũ giật mình há to miệng: "Cậu thế nhưng lại nói cảm ơn tớ, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à."

"...."

"Đúng rồi Dao Dao, bạn của cậu tên là Tống Tư Đình cũng đến đây chăm sóc cậu hai ngày, nhưng mà thật không khéo, trước khi cậu tỉnh vài phút, cô ấy đã đi ra ngoài mua cơm rồi."

"Tư Đình cũng đến sao" Hai người bạn tốt của cô chính là tốt nhất, còn Lục Tiểu Xuyên, đi qua một bên đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi