TRỞ VỀ NĂM THÁNG BỐ TÔI LÀ HOTBOY

Chương 37:

Thứ sáu là ngày tổng vệ sinh sân trường, mỗi học sinh đều được sắp xếp nhiệm vụ quét dọn.
 
Lục Trăn không làm nhiệm vụ lớp mình được phân cho, chạy tới tầng Lục Yên phụ trách, làm trâu làm ngựa cho cô, giúp cô quét rác.
 
Cho nên Lục Yên rảnh rỗi, đi dạo đến hành lang tầng năm.

 
Thẩm Quát cầm cái chổi ngắn, đang miệt mài quét hành lang.
 
Cái chổi mà anh cầm là cái chổi bó hoa rất ngắn, bởi vậy lúc quét rác anh luôn khom người.
 
Động tác của anh rất nghiêm túc, quét dọn cũng tương đối cẩn thận, trên cái trán cao đọng vài giọt mồ hôi.
 
Cô nhìn thấy bên cạnh có một cái chổi, tiện tay nhặt lên, đi theo sau lưng Thẩm Quát giống như cái đuôi nhỏ, cùng anh cúi người quét rác.
 
Thẩm Quát không chú ý tới cô gái đi theo sau lưng, cho tới khi lui lại, không cẩn thận giẫm vào chân cô.
 
“Ao ôi.”
 
Lục Yên phát ra một tiếng kêu thảm thiết trầm thấp.
 

Thẩm Quát suýt nữa làm cô vấp té, hơi lảo đảo, sau đó nhanh chóng ổn định bước chân ----
 
Lục Yên đau đến nhe răng, dựa vào tường, mũi chân mơ hồ chạm trên đất, xua xua tay, nở một nụ cười khổ vô cùng khó coi về phía anh.
 
“Không sao không sao, một chút cũng không sao, hoàn toàn OK, không đau không đau…”
 
Thẩm Quát nhíu mày, đương nhiên hắn biết vừa rồi vô tình dùng bao nhiêu độ mạnh yếu, cô nhóc chỉ đi một đôi giày lưới trắng mỏng, không đau mới là lạ.
 
Anh lẳng lặng ngồi xổm người xuống, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vết bẩn trên đôi giày lưới trắng của cô, trách cứ: “Ngốc à.”
 
“Đúng vậy, em là đồ ngốc hôm nay anh mới biết à?”
 
Một câu của cô có hai nghĩa.
 
Thẩm Quát hừ một tiếng, đứng dậy hỏi: “Tìm anh có chuyện gì.”
 
Lục Yên nhìn anh, kéo dài giọng nói: “Không có việc gì ~~ thì không thể tìm anh à?”
 
Cô đương nhiên không có việc gì, chính là không có việc gì mới chạy tới tìm anh.
 
Thẩm Quát cầm chổi lên tiếp tục quét rác, thuận miệng hỏi: “Em không có nhiệm vụ tổng vệ sinh à?”
 
“Có, nhưng mà Lục Trăn giành làm giúp em rồi, em đã không có việc gì làm nữa.”
 
Thẩm Quát không trả lời, tiếp tục cúi đầu quét rác.
 
Mặc dù Lục Trăn đáng ghét nhưng không thể phủ nhận, anh ta thật sự yêu thương Lục Yên, yêu thương đến tận xương tủy rồi.
 
Lục Yên nhặt cái chổi bên cạnh lên, tiếp tục giúp Thẩm Quát quét dọn vệ sinh, Thẩm Quát quay đầu lại nói: “Em đừng làm những thứ này.”
 
“Giúp anh mà, hai người làm thì hiệu suất cao hơn.”
 
Động tác của cô khá lạ lẫm, nhưng cũng rất nghiêm túc.
 
Thẩm Quát hỏi: “Trước kia anh chưa từng làm những chuyện này nhỉ.”
 
“Ừm, nhưng mà Tam Trung bây giờ cũng không giống Tam Trung trước kia em học, hiện tại là… lao động là vinh quang nhỉ.”
 
Vệ sinh sạch sẽ Tam Trung lúc ấy là mời công nhân quét dọn, không cần phải để học sinh mỗi ngày tan học quét dọn phòng học và khu vực vệ sinh công cộng.
 
Thẩm Quát không ngẫm kỹ lời của cô, khóe miệng giương lên một độ cong đẹp mắt: “Nếu Lục Trăn biết, cậu ta giúp em quét rác, em lại tới giúp anh thì sẽ rất tức giận.”
 
“Không phải là anh thích chọc giận anh ấy à.”

 
Lục Yên vén tóc mái thấm mồ hôi ra sau tai, trên mặt cũng hiện lên nụ cười ngọt ngào: “Vậy em giúp anh chọc giận anh ấy, được không.”
 
Thẩm Quát ngắm nhìn cô gái cười nói như hoa trước mặt này, hô hấp ngưng lại nửa giây.
 
Phút chốc, anh dời ánh mắt đi, cầm cây chổi lên đi về phía cuối hành lang, lúc đi ngang qua người cô, vỗ nhẹ lên sau gáy cô.
 
Lục Yên từng bước máy móc đi theo anh, anh quét chỗ nào cô liền theo tới đó, dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia nhìn lén anh, sau khi bị anh phát hiện lại lập tức thu lại ánh mắt, giả vờ giả vịt tiếp tục quét rác.
 
“Thẩm Quát.”
 
Anh ngẩng đầu: “Ừm.”
 
“Không có gì.”
 
“Không có gì thì gọi cái gì?”
 
“Không có gì, gọi một chút thôi.”
 
“…”
 
“Thẩm Quát.”
 
“Ừm.”
 
“Thẩm Quát Thẩm Quát Thẩm Quát.”
 
“Ừm ừm ừm.”
 
Cô lại cười lên, rõ ràng là đang lấy lòng và ra vẻ.
 
Thẩm Quát cảm thấy bản thân có thể không có ý chí kiên định như thế mà từ chối cô, nếu như cô muốn tốt với anh… anh thật sự không từ chối được.
 
Hai người tiếp tục quét rác, Lục Yên đánh trống lảng, nói vài chuyện như là bữa trưa khoai tây nghiền của trường thuộc loại không dinh dưỡng rất khó ăn.
 
Đa số thời điểm, Thẩm Quát đều yên lặng lắng nghe, nhưng anh cũng sẽ đáp lời một tiếng sau mỗi câu nói của cô, tỏ ý mình đang nghe.
 
Lục Yên biết, Thẩm Quát là một người đàn ông rất có kiên nhẫn, nhưng phần kiên nhẫn này lại không phải với ai cũng có, cho nên rất quý trọng.
 
Hai người quét xong, đi đến rửa tay bên bồn rửa, Lục Yên chạm vào nước, tùy tiện chà hai cái là xong việc, Thẩm Quát không vừa mắt, nắm tay cô đặt dưới dòng nước đang chảy, lại tỉ mỉ xoa lại một lần.
 
Anh rửa tay rất dùng sức, lòng bàn tay có vết chai, quả thật giống như muốn xoa tróc một lớp da của cô.
 
Lục Yên hơi nhíu mày, lại không nỡ rút tay về, mặc cho anh nắm kéo cô, giúp cô rửa tay sạch sẽ.
 
Mặc dù có chút đau, nhưng mà…
 
Người đàn ông này lại đang giúp cô rửa tay! Chuyện này con mẹ nó làm tròn không phải là tương đương với…
 
Trái tim Lục Yên đập rộn lên, cẩn thận giương mắt lên, nhìn về phía Thẩm Quát ---
 
Thẩm Quát rũ con ngươi, lông mi dày rậm khẽ che mí mắt, nghiêm túc mà chuyên tâm.
 
Đẹp trai đến mức quả thật không có lẽ trời.
 
Lục Yên bỗng nhiên đưa người về phía trước, muốn trộm hôn lên mặt anh, thế nhưng phản ứng của Thẩm Quát vô cùng nhạy bén, nghiêng đầu một cái…
 
Né tránh.
 
Bàn tay nắm tay cô cũng đột nhiên bỏ ra.
 
Dưới vòi nước máy, dòng nước trút xuống rơi đầy ra ngoài, ào ào ào.
 
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đồng thời ngây người ngay tại chỗ.
 

Gò má Lục Yên đỏ rực lên, đỏ đến vành tai, giống như đang treo hai trái cherry.
 
Đáy mắt Thẩm Quát xẹt qua một chút bối rối, hô hấp rối loạn, trái tim cũng loạn, cái gì cũng loạn.
 
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên rất kỳ lạ, mỗi một nhân tử hạt bụi trong không khí đều giống như nổ tung, nhiệt độ không khí tăng cao, vô cùng khô nóng.
 
Cuối cùng, Lục Yên không chịu được, giậm chân chất vấn anh: “Anh tránh cái gì!”
 
Thẩm Quát cũng không biết mình tránh cái gì, vừa rồi anh thật sự chỉ phản ứng theo bản năng…
 
“Xin lỗi.”
 
“Ai bảo anh xin lỗi!” Lục Yên xấu hổ không biết làm thế nào mới tốt, quay người chạy đi.
 
Thẩm Quát nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, vốc nước lên vỗ về phía khuôn mặt nóng hổi của mình.
 
Thẩm Quát không có cách nào ép mình tỉnh táo lại, đành phải không ngừng vỗ nước lên mặt mình. Giọt nước thuận theo lông mi nhỏ xuống, trước ngực ướt một mảng lớn.
 
Trong đầu anh không ngừng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong cổ họng ngứa ngáy khó chịu, trong cơ thể giống như có một ngọn lửa bùng lên, chạm Đông va Tây.
 
Cô gái ngốc kia… lại muốn hôn anh.
 
*
 
Mấy ngày nay, Lục Yên bắt đầu trốn tránh Thẩm Quát, cho dù là ngẫu nhiên gặp trên đường, cô đều sẽ đi đường vòng hoặc là trốn sau cây.
 
Chờ sau khi anh rời đi cô mới bước ra.
 
Lần rửa tay ở hành lang đó, thật sự là rất mất mặt, cô quả thật không còn mặt mũi để gặp anh, càng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
 
Lục Trăn nhận ra sự khác thường của cô nhóc, cười nói: “Ôi, đây mới đúng, cách xa Thẩm Quát gì đó một chút, bảo đảm bình an.”
 
Lục Yên biết, chàng trai có tính bảo vệ thái quá như Lục Trăn này ước gì cô giữ khoảng cách với tất cả nam sinh trong trường.
 
Lúc chạng vạng tối, bên ngoài trường học có quầy bán đồ nướng, Tề Ngọc Hoàn ăn đến mức hai bên môi bóng mỡ dính gia vị sưng phù lên như hai cái lạp xưởng, hỏi Lục Yên: “Gọi nhiều xiên như vậy, cậu không ăn à?”
 
Lục Yên ngậm ống hút uống nước, lắc đầu: “Không ăn, không thấy ngon miệng.”
 
Tề Ngọc Hoàn bỏ một xiên thịt bò nướng chín vào trong đĩa của cô, nói: “Không phải là không hôn được một cái hay sao, cậu đến mức buồn bã ỉu xìu như thế, ngay cả thịt cũng không ăn, cậu nói xem thịt nó đã làm sai điều gì chứ.”
 
“Đây đâu phải là chuyện không hôn được, này căn bản là…”
 
Trán Lục Yên đập vào mặt bàn: “Đây là vấn đề tôn nghiêm, là… vấn đề một mình tớ mong muốn, mặt mũi hai đời trước sau của tớ đều mất hết rồi.”
 
“Thật ra cũng không hỏng bét như vậy mà.”
 
Tề Ngọc Hoàn nhai xiên gan nướng đến mức trong cháy ngoài mềm, nói: “Nếu như là tớ, bỗng nhiên bị kinh sợ, phản ứng bản năng chắc chắn cũng là né tránh, chuyện này không thể nói rằng anh ta không thích cậu.”
 
Lục Yên ngửa mặt lên, uất ức nhìn cô ấy: “Vậy sao?”
 
Tề Ngọc Hoàn ra sức gật đầu: “Lúc ấy chỉ trong nháy mắt, người ta làm sao có thời gian phản ứng lại, sau đó nhớ lại, nói không chừng hối hận nhiều lắm đấy.”
 
Lục Yên ôm chặt lấy cánh tay Tề Ngọc Hoàn: “Ô…”
 
Tề Ngọc Hoàn vỗ lưng cô, thở dài nói: “Cậu thật đúng là lớn mật, lại dám... cứ như vậy tùy tiện đi hôn Thẩm Quát.”
 
“Sao lại không thể hôn.”
 
“Người đó là Thẩm Quát.”
 
Tề Ngọc Hoàn nghĩ đến cũng hơi run lên: “Bình thường anh ta đều không để ý đến con gái, dáng vẻ dữ dằn.”

 
Thật ra trong trường cũng không ít nữ sinh có cảm tình với anh, nhưng mà… Không ai dám đến gần anh, anh quá lạnh lùng.
 
Tề Ngọc Hoàn tò mò hỏi Lục Yên: “Vì sao cậu thích anh ta?”
 
“Thích một người lần lý do sao?”
 
“Không cần à?”
 
Lục Yên suy nghĩ, trả lời vô cùng cũ rích: “Anh ấy đẹp trai.”
 
“Tớ van cậu” Tề Ngọc Hoàn không thể tin nói: “Cậu quá nông cạn đi, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ nói thành tích anh ta tốt hoặc là cố gắng cần cù các loại, cũng bởi vì anh ta đẹp trai, cậu bèn đi hôn anh ta, tớ thật sự là… phục cậu rồi.”
 
“Lúc anh ấy kéo tớ rửa tay, ánh mặt trời vừa vặn đậu trên đôi mắt màu cà phê của anh ấy, tớ thấy được vì sao trong hai mắt anh ấy.”
 
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
 
Tề Ngọc Hoàn cười đến mức xiêu vẹo cả người.
 
Lục Yên đánh cô ấy một cái, mơ mơ màng màng nói: “Cười cái gì, tớ nói thật.”
 
“Cậu uống nước say rồi à! Còn vì sao… sao cậu không nói là thấy được mặt trăng đi” Tề Ngọc Hoàn cầm đồ uống của Lục Yên lên, phát hiện ra lại thật sự là rượu mơ có độ cồn.
 
“Cậu thật sự uống say rồi?”
 
“Ai lại uống nước mà say chứ” Lục Yên lầu bầu đẩy cô ấy ra: “Bỏ đi, cậu chưa gặp được người cậu thích, sẽ không hiểu.”
 
“Phải, tớ không hiểu, ôi, cậu đừng uống nữa, thật là…”
 
“Tớ vốn dĩ rất ghét anh ấy, thật, anh ấy khiến nhà chúng tớ phá sản, lúc ngân hàng đến tịch thu tài sản, ngay cả cái vòng ngọc duy nhất mẹ tớ để lại cũng bị cướp đi…”
 
Lục Yên gục xuống bàn, thấp giọng nói mớ: “Lúc đó, tớ rất hận anh ấy, nhưng mà…”
 
Tề Ngọc Hoàn nhíu mày: “Cậu thật sự uống say rồi.”
 
“Sau đó, tớ đến phòng làm việc của tập đoàn Thẩm thị cầu xin anh ấy, xin anh ấy buông tha cho nhà tớ, khi lần đầu tiên tớ gặp anh ấy, tớ thấy được…những vì sao trong mắt anh ấy, những vì sao giống như đúc.”
 
“Được rồi được rồi, trong mắt anh ta có sao.”
 
Tề Ngọc Hoàn hùa theo đỡ cô dậy, lấy điện thoại Nokia trong túi cô ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Trăn, đúng lúc này, cô ấy ngẩng đầu trông thấy bóng dáng cao lớn của Thẩm Quát đi ra khỏi cổng trường.
 
“Này, Thẩm Quát!”
 
Thẩm Quát trông thấy các cô, bước nhanh tới, nhìn Lục Yên mềm thành bùn nhão bên cạnh bàn, cau mày nói: “Cô ấy làm sao vậy.”
 
“Uống đồ uống say rồi.”
 
Thẩm Quát cầm rượu trái cây lên nhìn một cái, nói: “Đây không phải là đồ uống, là rượu mơ, nồng độ không thấp, sao cô ấy lại uống cái này.”
 
Tề Ngọc Hoàn vốn dĩ muốn nói cái này được đóng gói là đồ uống, nhưng mà bỗng nhiên nhanh trí, cố ý nói: “Ai bảo một số người hành động vô ý, làm tổn thương trái tim người ta chứ.”
 
Thẩm Quát im lặng nhìn cô, trong con ngươi gợn sóng, trầm tĩnh mà dịu dàng.
 
Tề Ngọc Hoàn chưa từng thấy Thẩm Quát lộ ra vẻ mặt như vậy, cuối cùng hiểu vì sao Lục Yên nói trong ánh mắt anh ta có vì sao.
 
Chỉ có rất thích một người mới có thể không tự chủ để lộ ánh mắt nồng nàn mà dịu dàng như vậy.
 
“Tôi đưa cô ấy về nhà” Thẩm Quát nói xong đỡ Lục Yên dậy, đi ra khỏi quán đồ nướng.
 
“Vậy làm phiền anh” Tề Ngọc Hoàn không đi cùng, cười híp mắt vẫy vẫy tay với bọn họ, trong lòng tự nhủ nếu Lục Yên tỉnh lại, có lẽ còn phải tiếp tục mời cô ấy ăn một bữa đồ nướng nhỉ!
 
Khoảng cách từ trường đến Lục trạch không tính là quá xa, Thẩm Quát cõng cô về nhà.
 
Cô nhóc ngoan ngoãn nằm nhoài trên lưng anh, ôm lấy cổ anh, hô hấp nhè nhẹ giống như lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng trêu chọc phần da sau gáy của anh, hơi nhột.
 
Cô mơ màng nói mớ: “Bố…”
 
Anh giẫm lên cái bóng của mình đi về phía trước.
 
“Anh là Thẩm Quát.”
 
Giọng nói trầm thấp, vô cùng cuốn hút.
 
Cằm dưới của cô gái lệch đi, sau đó đặt trên bờ vai anh, mang theo giọng nghẹn ngào nhỏ xíu: “Có phải anh ghét em không.”
 

“Không có.”
 
“Vậy... vậy vì sao anh tránh né.”
 
Anh nhẹ nhàng hô hấp, làm dịu sự chua xót dày đặc trong lồng ngực, trong vị chát lại mang theo ngọt ngào: “Em dọa anh sợ rồi.”
 
Chưa từng có cô gái nào làm chuyện như vậy với anh, cô nhóc này cũng không khỏi quá lớn mật rồi.
 
Lục Yên phản bác, chu môi nói: “Vậy anh cũng dọa em sợ rồi, em cho rằng anh ghét em.”
 
“Anh không ghét em, chưa từng có.”
 
Cô nghiêng đầu qua, nhìn sườn mặt sau của anh, nghiêm túc hỏi: “Vậy anh… có thích em không?”
 
Bước chân của Thẩm Quát dừng lại.
 
Bầu trời bỗng nhiên mưa rả rích dày đặc, anh nhìn qua mặt đất đẫm ướt gập ghềnh, yên lặng hai giây, nghiêm túc nói: “Thích.”
 
Rất thích, thích vào trong tận tâm khảm.
 
Sau đó Lục Yên mơ màng ngủ thiếp đi, Thẩm Quát cõng cô về Lục trạch.
 
Thím Lý làm thuê tiếp nhận Lục Yên: “Ôi, chuyện gì xảy ra vậy.”
 
“Uống rượu mơ say rồi” Thẩm Quát dịu dàng nói: “Quần áo cô ấy ướt rồi, phiền thím thay cho cô ấy một chút, đừng để bị cảm.”
 
Sau khi dặn dò xong lại không khỏi cảm thấy mình làm việc thừa, chẳng lẽ người ta còn không biết chăm sóc cô như thế nào sao.
 
Thím Lý cảm ơn Thẩm Quát: “Bạn học, cậu cũng vào nhà ngồi một lúc đi, đợi tạnh mưa rồi đi.”
 
“Không cần.”
 
Thẩm Quát xoay người đi vào trong màn mưa, đúng vào lúc này lại chạm mặt Lục Trăn đang vội vàng chạy về nhà.
 
Lục Trăn trông thấy Thẩm Quát, hơi sửng sốt, không kiên nhẫn hỏi: “Sao mày lại ở đây?”
 
Thẩm Quát không trả lời anh ta, đi ngang qua người anh ta, Lục Trăn nhìn thấy Lục Yên mê man trong lòng thím Lý, bỗng nhiên nắm lấy cổ áo anh: “Mày làm gì cô gái nhà tao rồi?”
 
Thím Lý vội vàng gọi: “Đại thiếu gia mau buông tay, vị bạn học này nhìn thấy nhị tiểu thư uống nhiều quá nên có lòng tốt đưa cô ấy về.”
 
Lục Trăn không tin Thẩm Quát sẽ tốt bụng như vậy, anh ta là người lạnh lùng, lại vẫn luôn cay nghiệt với anh, sẽ có lòng tốt đưa em gái anh về nhà sao?
 
“Rốt cuộc mày đang có ý đồ xấu gì” Lục Trăn nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của Thẩm Quát, muốn nhìn thấu lòng dạ anh.
 
Thế nhưng người thất khiếu lung linh* như vậy đâu phải người ngốc nghếch như Lục Trăn có thể nhìn thấu.
 
(*: Từ gốc là 七窍玲珑心 (thất khiếu linh lung tâm): từ này bắt đầu xuất hiện từ trong Phong Thần Diễn Nghĩa, “thất khiếu linh lung tâm" nghĩa là một trái tim có bảy lỗ, về sau từ này được dùng để chỉ người vô cùng thông minh, khéo léo.)
 
“Ân oán giữa mày và tao thì tự chúng ta giải quyết, khuyên mày đừng có giở trò lên người cô gái nhà tao.”
 
Thẩm Quát gỡ tay Lục Trăn ra, lực cổ tay của anh vô cùng lớn, nắm đến mức Lục Trăn còn không có một chút lực phản kháng nào.
 
“Nể mặt Lục Yên, chuyện cũ trước kia tao sẽ bỏ qua, tha cho mày một mạng” Anh lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Nhưng tao không có bất kỳ kiên nhẫn gì với mày, đừng tính chuyện khiêu khích tao nữa.”
 
“Con mẹ nó chứ tao cần mày bỏ qua…” Anh muốn động thủ với Thẩm Quát, không hiểu làm sao mà Thẩm Quát cố sức siết chặt cổ tay anh, làm anh không thể động đậy.
 
Đúng lúc này, đèn xe ô tô chiếu vào trên mặt anh, Lục Trăn quay đầu nhìn thấy xe của Lục Giản chạy tới, sắc mặt thoáng thay đổi, dùng sức hất Thẩm Quát ra, lui về sau hai bước.
 
Mấy ngày nay, thái độ của Lục Giản đối với anh thật vất vả mới có thay đổi, thỉnh thoảng cũng sẽ khen anh vài câu, Lục Trăn không muốn xảy ra xung đột với người ta trước cửa nhà.
 
“Thôi, xem như tiểu tử mày gặp may” Lục Trăn hạ giọng nói: “Hôm nay ông đây không so đo với mày.”
 
Thẩm Quát liếc mắt, quay người rời đi.
 
Trong màn mưa, Lục Trăn nhìn qua bóng lưng cô liêu của anh ta, bỗng nhiên nói: “Cách xa con bé một chút, mày không xứng với nó.”
 
Bước chân Thẩm Quát hơi ngừng lại.
 
Mưa bỗng nhiên rơi lớn, mưa như trút nước.
 
Thật lâu, thiếu niên trong mưa bỗng nhiên nói: “Tôi sẽ xứng.”
 
Mỗi một chữ giống như đã dùng hết sức lực toàn thân để nói ra.
 
Sẽ có một ngày, anh sẽ xứng với cô.

Chương 38:


Giờ vận động toàn trường chiều thứ ba, Tề Ngọc Hoàn kéo Lục Yên đến sân bóng rổ, tò mò hỏi cô: "Hôm đó... hôm đó hôm đó, các cậu thế nào rồi?"


Lục Yên ngồi trên bãi cỏ bên cạnh bãi tập, đẩy cái đầu hiếu kỳ ra, hỏi: "Hôm nào?"


"Chính là hôm chúng ta hẹn đi ăn đồ nướng đó, cậu xem rượu mơ như đồ uống, uống say mất, sau đó một đại 'anh hùng' đạp lên thất thải tường vân* cõng cậu về nhà! Các cậu... thế nào?"


(*: Thất thải tường vân có nghĩa là đám mây đầy màu sắc, trong Phật giáo là điềm lành, một dấu hiệu của sự may mắn, giống như ánh sáng của một vị Phật trong Phật giáo.)


Nói đến chuyện này, Tề Ngọc Hoàn cực kỳ hăng hái.


"A ~~"


Lục Yên hững hờ nói: "Lục Trăn nói tớ rất nặng, suýt chút nữa đè gãy xương anh ấy rồi."


"Lục Trăn?"


"Ừm, Lục Trăn cõng tớ về."


"Không phải... cậu chắc chắn... chắc chắn là Lục Trăn?"


Lục Yên kinh ngạc nhìn về phía Tề Ngọc Hoàn: "Cậu làm sao vậy, hôm nay là lạ."


"Không phải, rõ ràng người cõng cậu về là Thẩm..."


Cách đó vài mét, Lục Trăn một thân quần áo chơi bóng rổ màu đỏ quét mắt tới. Cả người Tề Ngọc Hoàn run lên, lập tức ngậm miệng, không dám nói tiếp.


Lục Yên hiển nhiên đã không nhớ rõ ngày đó xảy ra chuyện gì, thấy Thẩm Quát ôm bóng đi vào bãi tập, cô lập tức lôi kéo Tề Ngọc Hoàn rời đi.


Tề Ngọc Hoàn không muốn đi, giờ vận động chiều thứ ba, nữ sinh toàn trường đều sẽ tới bãi tập xem nhóm con trai chơi bóng rổ, các cô thật vất vả mới chiếm được vị trí tuyệt hảo, đi rồi sẽ bị người khác chiếm mất.


"Xem anh trai cậu chơi bóng rổ, đi cái gì mà đi."


"Anh ấy có gì mà xem."


"Vậy... xem Thẩm Quát chơi bóng cũng được chứ."


Lục Yên cúi đầu, kéo dây kéo đồng phục xanh trắng lên hết mức, che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hoa đào đen như mực, chớp chớp, nói: "Tớ không muốn xem anh ấy, càng không muốn bị anh ấy nhìn thấy."


Mắc cỡ chết người rồi.


"Không phải chỉ hôn trộm người ta không thành công thôi sao, không mất mặt không mất mặt, lần này không thành công thì lần sau lại thử lại!"


"Cậu còn nói!" Lục Yên che lấy khuôn mặt ửng đỏ, sắp sụp đổ rồi: "Đừng nói nữa!"


Thẩm Quát ôm bóng đi vào bãi tập, nghiêng đầu nhìn nhanh Lục Yên một cái, cô nhóc ngồi trên ghế, ôm bạn thân giả chết.


Anh dừng lại ở khoảng cách cách các cô mười mét, nhẹ nhàng vỗ vỗ bóng, dường như không có ý vào sân.


Đúng lúc này, bên trong đám nữ sinh truyền đến một trận xao động phấn chấn ----


"Đó là học sinh mới chuyển tới đó!"


"Cậu ta cũng tới chơi bóng à!"


"Thật là đẹp trai! Cậu ta thật sự quá đẹp trai rồi!"


"Còn đẹp trai hơn Lục Trăn!"


"Tán thành!"


Lục Yên nghe vậy, tò mò nhìn sang, chỉ thấy Diệp Già Kỳ và mấy chàng trai cùng đi đến sân bóng rổ, vào sân chính là lên rổ ba điểm, động tác không dây dưa dài dòng chút nào, cực kỳ đẹp trai.


Tuần trước Diệp Già Kỳ vào trường Tam Trung Bắc Thành với tư cách là học sinh chuyển trường, trực tiếp phân đến lớp trâu bò nhất Tam Trung, chính là lớp của Thẩm Quát ---- lớp 12 (*).


(*): không phải là năm cuối cấp 3, mà chỉ tên lớp, như bên Việt Nam mình sẽ là lớp 12A1, 12A2,...


Nhập học vừa lúc kịp lần thi khảo sát chất lượng thứ hai của lớp 12, là một học sinh đẹp trai mới trở về từ Mỹ, điểm số của Diệp Già Kỳ lại chỉ đứng sau Thẩm Quát, thi được thành tích hạng hai của lớp, trâu bò nhất là tiếng Anh của anh ta, suýt nữa đã thi được điểm tối đa, chỉ có làm văn bị trừ hai điểm.


Tướng mạo anh tuấn, thành tích ưu tú cùng với bối cảnh gia thế dát vàng chói lọi đủ để khiến Diệp Già Kỳ thay thế Lục Trăn trở thành nhân vật cấp hot boy khiến cho tập thể nữ sinh toàn trường Tam Trung Bắc Thành mê đắm.


Diệp Già Kỳ mang theo bóng rổ lượn một vòng trong bãi tập, lúc đi qua Lục Yên thì mỉm cười gật đầu chào hỏi cô.


Lục Yên cũng lập tức gật gật đầu, tỏ vẻ lễ phép.


Tề Ngọc Hoàn suýt chút nữa che miệng hét lên: "Má ơi, cậu biết Diệp Già Kỳ?"


Lục Yên bình tĩnh nói: "Ngày đó anh ta về nước ăn cơm ở nhà tớ, chỉ gặp mặt một lần."


"Má ơi, thực sự là... Yên Yên, cậu xem bình thường tớ tốt với cậu, cậu... mau dẫn tớ đi làm quen anh ấy!!!"


Lục Yên khó xử nói: "Thiếu nữ, tớ cũng không thân với anh ta, quen sơ mà thôi, tớ làm sao dẫn cậu đi làm quen anh ta được."


"Con gái cả trường nhiều như vậy, anh ấy chỉ chào hỏi cậu, quen sơ này cũng quá nể mặt rồi đấy!"


"Ờ..."


Lục Yên cẩn thận nghiêng đầu nhìn Thẩm Quát một cái, con ngươi đen nhánh của anh cũng đang liếc nhìn cô, mặt không cảm xúc.


Hiển nhiên đã thấy được tình cảnh vừa rồi.


Lục Yên không khỏi có chút chột dạ, nhưng mà nghĩ lại, thấy thì thấy, chột dạ cái gì, là chính anh muốn né tránh cô mà.


Diệp Già Kỳ và Thẩm Quát là bạn học cùng lớp, thấy Thẩm Quát đứng một mình bên bãi tập, không vào sân, anh ta đi qua nói: "Thẩm Quát, tới lập đội đi, lớp chúng ta và lớp 14 đấu một trận."


Lớp 14 là lớp của Lục Trăn, bạn học nam hai lớp vừa vặn mỗi bên chiếm một nửa sân bóng rổ.


Thẩm Quát ném bóng rổ ra, khóe miệng cong lên cười, hững hờ nói: "Tôi gia nhập thì chỉ sợ người nào đó lại muốn khóc đi về thôi."


Lục Trăn nghe được lời này thì tự động áp lên chính mình, chỉ vào anh khó chịu nói: "Mày phách lối cái gì! Penalty lần thi đấu bóng rổ đó vẫn là ông đây ném vào đấy!"


Thẩm Quát không muốn ác nghiệt với Lục Trăn, rõ ràng hôm nay Diệp Già Kỳ ra sân cướp đi mất phân nửa danh tiếng hotboy của người này, nếu như trận đấu bóng rổ lại bị treo lên đánh một phen, chỉ sợ thật sự muốn khóc rồi.


Hơn nữa... Lục Yên cũng ở đây, bất luận như thế nào cũng cho anh ta phần mặt mũi này.


Diệp Già Kỳ thấy Thẩm Quát không chơi, quay đầu nói với Lục Trăn: "Còn chơi không?"


Lục Trăn không cam lòng yếu thế nói: "Đến đi, ông đây ngược đãi cậu."


Diệp Già Kỳ cười cười, không nói lời nào.


Trận đấu bóng rổ vừa bắt đầu, Diệp Già Kỳ liền chiếm hết thượng phong, bất kể là mạnh mẽ tấn công hay là vững vàng phòng thủ đều có thể nhìn ra bản lĩnh chuyên nghiệp của anh ta.





Nhưng Lục Trăn cũng không tính là quá thảm, với sự bộp chộp của anh ấy thì cũng không thua quá nhiều điểm.


Lúc này may mà Thẩm Quát không ra sân, nếu không hôm nay anh ta nhất định ném mặt mũi đến nhà bà ngoại mất.


Thẩm Quát đi dạo đến bên cạnh Lục Yên, đứng lại.


Lục Yên lập tức hồi hộp, đề phòng dời sang bên cạnh hai bước.


Anh mở miệng nói câu đầu tiên, hỏi: "Em biết Diệp Già Kỳ?"


Lục Yên buồn bực nói: "Biết."


Sau đó... không có sau đó nữa.


Hai người lúng túng đứng một lúc, ngay cả Tề Ngọc Hoàn cũng cảm thấy bầu không khí căng thẳng, nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy mất.


"Anh hỏi em chuyện này làm gì?" Lục Yên nhìn về phía anh.


Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn chằm chằm bãi tập, không có chút rung động nào: "Tùy tiện hỏi một chút thôi."


"À."


"Tiếng Anh cậu ta thi không tệ."


"..."


Chỉ thiếu hai điểm là được điểm tối đa rồi, mặc dù tổng điểm thấp hơn Thẩm Quát mười điểm, nhưng trước kia Thẩm Quát phải cách hạng hai lớp ít nhất năm mươi điểm.


"Tiếng Anh của anh không tốt lắm."


Thẩm Quát tự mình nói: "Nhất là khả năng nghe, nếu như khả năng nghe tăng lên thì cậu ta thi không vượt được anh."


Lục Yên cảm thấy hình như anh có chút để ý chuyện thành tích này, mặc dù ngoài mặt không nói, nhưng anh hẳn là... cũng khó chịu chuyện Diệp Giá Kỳ suýt chút nữa vượt qua anh nhỉ.


Thế nhưng tại sao anh phải nói với cô những chuyện này chứ.


"Anh ta vẫn luôn sống ở Mỹ, tiếng Anh chắc chắn rất tốt, anh đừng quá để ý chuyện này, môn khác anh ta chắc chắn thi không vượt được anh."


Khóe miệng Thẩm Quát nhàn nhạt nhếch lên một nụ cười lơ đãng, thậm chí khóe mắt trông cũng cong lên: "Em cảm thấy như vậy sao?"


"Đúng vậy."


Cô ngồi trên ghế, cúi đầu, gương mặt bắt đầu từ từ nóng lên. Người đàn ông này...Dáng vẻ lúc cười lên thật sự là quá tai họa.


Thẩm Quát vẫn cười như cũ, cười nhìn qua bãi tập, không nói gì nữa, tâm tình dường như rất tốt.


Lục Yên đứng dậy, chuẩn bị rời đi.


Mà lúc này, Thẩm Quát từ trong túi đeo vai lấy ra một tờ giấy, xếp thành máy bay, nhẹ nhàng giơ tay.


Máy bay giấy nhẹ nhàng không nghiêng lệch bay đến bên cạnh giày lưới màu trắng của cô.


Lục Yên nhặt máy bay lên, nhìn thấy trên máy bay viết ba chữ: "Xin lỗi em."


Cô cúi đầu, tay nắm máy bay giấy thật chặt, mắt bỗng nhiên hơi đỏ lên, càng không có dũng khí quay đầu nhìn anh.


Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực của anh đốt cháy lưng cô.


Ngốc sao, cũng không phải việc ghê gớm gì, cũng nói là không cần xin lỗi rồi, làm sao còn...


"Lục Yên, hôm ấy anh... thôi quên đi" Anh nghiêm túc nói: "Lần sau anh sẽ không né tránh nữa."


Lục Yên đỏ bừng mặt, vội vàng nói: "Làm gì còn có lần sau, không có lần sau!"


Anh lại cười, dưới ánh mặt trời, trong sáng động lòng người, giống như nói đùa: "Em cất kỹ máy bay giấy, sau này dùng nó đổi lấy một chiếc máy bay thật với anh."


"Thật hay giả vậy?"


"Anh chưa bao giờ nói dối."


Không cần biết anh nói thật hay nói dối, dù sao thì trái tim Lục Yên buông lỏng không ít, chậm rãi đi đến bên người thiếu niên, ngồi xuống: "Cùng xem trận đấu đi."


"Được."


Thẩm Quát ngồi bên cạnh cô, cô thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể anh tỏa ra hơi nóng, kéo kéo cổ áo nói: "Lục Trăn ngốc quá."


Thẩm Quát dịu dàng đáp lời: "Cậu ta vẫn luôn rất ngốc."


"Diệp Già Kỳ thật là giỏi."


Câu này Thẩm Quát không đáp lại.


"Anh và Lục Trăn hợp lại có thể thắng anh ta không?"


"Không thể."


"Ừ."


Thẩm Quát hững hờ nói: "Không thêm Lục Trăn, anh có thể thắng cậu ta."


"..."


Ghét bỏ như vậy à.


Sau khi tan học, Lục Yên rẽ qua góc cầu thang thì vừa vặn gặp được Diệp Già Kỳ.


Anh ta mặc một chiếc áo khoác vận động Nike màu đen, đeo túi đeo vai Fendi(*), vừa nhìn cách ăn mặc đã biết là thiếu gia có tiền.


(*) Fendi: là nhãn hiệu thời trang cao cấp chuyên đồ may mặc, da thuộc, giày dép, nước hoa và các phụ kiện của Ý. Thành lập năm 1925 tại Roma, Fendi nổi tiếng với thời trang đồ lông. (theo Wikipedia)


Hơn nữa không thể không nói, quần áo của anh ta tốt hơn Lục Trăn nhiều!


Trong thời đại quần ống loe phổ biến toàn quốc (*) này, Lục Trăn khó mà ngoại lệ, thỉnh thoảng cũng phải tạo ra một vài trang phục quỷ dị đến gai mắt Lục Yên.


(*): Nguyên văn 大江南北 ý chỉ một vùng rộng lớn lạc hậu dựa vào sông Trường Giang. Nghĩa bao quát chỉ toàn bộ Trung Quốc.


Lục Yên là một nữ sinh nội tâm vô cùng thẳng thắn, càng không chịu được con trai cợt nhả, quả thật phát điên lên.


Trên phương diện ăn mặc, Diệp Già Kỳ và Thẩm Quát là hai chàng trai duy nhất trên thế giới này không khiến cho Lục Yên cười sặc sụa.


Diệp Già Kỳ mỉm cười chào hỏi với cô: "Cùng nhau về nhà đi."


"Hình như không quá tiện đường."





Lục Yên lề mề ở bên cạnh cầu thang thật ra là đang chờ Thẩm Quát tan học: "Phương hướng nhà chúng ta ngược nhau mà nhỉ."


"Hiếm thấy em còn nhớ rõ nhà anh ở đâu" Diệp Già Kỳ nhún nhún vai: "Anh nhớ lúc em còn rất nhỏ từng đến nhà anh chơi."


"Ờ."


Lục Yên nào có từng đến nhà Diệp Già Kỳ, chỉ là biệt thự Diệp thị cả Bắc Thành đều biết, biệt thự Lâm Giang, khu biệt thự cao cấp nhất thành phố.


Diệp Già Kỳ dường như cũng không định rời đi, cùng cô đi bộ trên bậc thang, đi dạo: "Bây giờ em rất không giống khi bé, dường như thay đổi rất nhiều rồi."


"Vậy... vậy sao?"


"Trở nên thông minh hơn, em khi còn bé ngốc ngốc."


Lục Yên không biết trả lời thế nào, đương nhiên, cô và cô nhỏ ngốc nghếch vốn cũng không phải cùng một người, nhưng chuyện này không thể nói với người ngoài được.


Đúng lúc này, Lục Trăn xông đến như một cơn lốc nhỏ, mang theo một thân nóng nảy bừng bừng, xen ngay giữa Diệp Già Kỳ và Lục Yên.


"Tìm em gái tôi có chuyện gì?"


Anh đề phòng nhìn về phía Diệp Già Kỳ.


Diệp Già Kỳ hời hợt cười nói: "Rất lâu không gặp em gái Tiểu Yên rồi, tùy tiện tâm sự thôi."


"Hai người không có tình bằng hữu gì, có chuyện gì có thể nói chứ" Hôm nay Lục Trăn thua trận bóng rổ, vốn toàn thân khó chịu, bây giờ nhìn thấy Diệp Già Kỳ thật sự nào chỗ nào cũng đáng ghét, anh ta nói chuyện với Lục Yên còn đáng ghét hơn!


Diệp Già Kỳ rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, thấy Lục Trăn bực dọc anh ta thì dứt khoát tạm biệt Lục Yên, quay người rời đi.


Lục Trăn kéo Lục Yên đến góc tường, thấp giọng nói: "Cách xa nó một chút."


"Vâng ~~"


Lục Yên kéo dài giọng điệu, ỉu xìu nói: "Cách xa anh ta một chút, cách xa Thẩm Quát một chút, con trai cả thế giới con đều phải cách xa, như vậy bố mới vui đúng không."


Lục Trăn mới lười khua môi múa mép với cô nhóc này, nghiêm mặt nói: "Diệp Già Kỳ thì không giống, nó và em gái bố từ nhỏ đã chơi với nhau, nó rất thông minh, con tiếp xúc quá nhiều với nó, nó chắc chắn sẽ phát hiện ra không bình thường."


Lục Yên hững hờ nói: "Con vốn cũng không phải, hơn nữa con cũng muốn muốn lấy tên tuổi của cô nhỏ để giả danh lừa bịp."


Cô không cố ý giấu giếm thân phận của mình, đối với Lục Trăn, đối với Lục Giản, trước giờ đều là nói rõ sự thật.


Lúc cô nhỏ đi lạc, mạng lưới thông tin cũng không phát triển, thậm chí ngay cả video giám sát trên đường cũng không có, nếu như người đi lạc mất lại muốn tìm về thì không khác gì mò kim đáy biển.


Kiếp trước, Lục Giản dốc cả một đời cũng không thể tìm con gái ông về, rất nhiều người đều nói cô nhỏ hơn nửa là đã không còn trên thế giới này nữa.


Nhưng dù vậy Lục Yên cũng không muốn chiếm lấy thân phận của cô nhỏ, lừa gạt để tất cả người bên cạnh quan tâm cô.


Lục Trăn lại có vẻ rất căng thẳng: "Không được, không thể để cho bố của bố biết chuyện, chuyện này... con tuyệt đối không được để cho bất kỳ người nào biết!"


"Vì sao?"


"Con còn hỏi bố vì sao, có phải đầu bị cửa kẹp rồi không!"


Lục Trăn trừng phạt vỗ vỗ gáy cô: "Nếu để cho người khác biết con đến từ tương lai, con còn có thể bình yên vô sự học ở TSo? Tự mình suy nghĩ thật kỹ đi, bọn họ chắc chắn sẽ nhốt con lại, cắm đầy các loại dây kiểm tra trên đầu con, ngày ngày dùng con làm thí nghiệm!"


Khóe miệng Lục Yên giật một cái, cô biết Lục Trăn thích xem phim khoa học viễn tưởng, thế nhưng chuyện này cũng... quá thổi phồng rồi.


Lục Trăn làm như có thật nói: "Cho dù không cần con làm thí nghiệm nhưng cũng không tránh khỏi người khác có ý đồ xấu, muốn lợi dụng con để trục lợi."


Dù sao thì một người hiểu rõ tương lai ở ngay bên cạnh, chuyện này quả thật là bánh trái thơm ngon mà người người mơ ước!


"Con... con nhìn bố làm gì?"


Lục Yên chớp chớp mắt, nhìn về phía Lục Trăn: "Bố, đột nhiên phát hiện ra, thật ra bố cũng không ngốc như vậy!"


"..."


Ông đây vốn dĩ không ngốc!


Anh lại đưa tay vỗ trán cô, lần này Lục Yên sớm có đề phòng, nhanh nhẹn tránh thoát.


"Người khác thế nào hiện tại ông đây không quan tâm chút nào."


Lục Trăn ăn không nói có mà nói với cô: "Dù sao ông đây phải bảo đảm an toàn cho con, con là con gái của bố, đã tới đây rồi thì chính là trách nhiệm của bố."


Hơn nữa còn là trách nhiệm hàng đầu của anh.


Lục Yên dựa vào bên cạnh Lục Trăn, khuỷu tay chọt chọt anh, cố tình ác ý, cười lên: "Tuổi tác của bố còn trẻ, thật sự xem con là con gái à."


Lục Trăn bỗng nhiên mở to hai mắt, gương mặt chợt đỏ, hét lên: "Con nói lời rác rưởi gì vậy! Ai dạy con! Con... Con vẫn là một cô gái, con làm bố quá thất vọng rồi!"


Khóe miệng Lục Yên giật một cái, độ tuổi của cô thì tình dục đã không có gì là đáng sợ nữa, sao lại không thể nói.


Hai người bọn họ dù sao cũng không phải người cùng thời đại, so với con trai lỗ mãng tùy tiện khác thì Lục Trăn tuyệt đối là một người bảo thủ, tuyệt đối sẽ không mặc sức nói bậy với con gái.


Phương diện này thật sự là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Lương Đình và Tần Hạo cũng thế, nói hơn hai câu với con gái đều sẽ đỏ mặt, bình thường ba người bọn họ cũng chỉ chơi với con trai, boy đàng hoàng số một.


Lục Yên nhìn sắc mặt đỏ tím của bố cô, buông tiếng thở dài: "Được được được, con sai rồi, con không nói đùa lung tung nữa."


"Chuyện em gái bố, bố sẽ không bỏ qua" Lục Trăn trầm giọng nói: "Bố sẽ tiếp tục tìm kiếm, cho nên con đừng có bất kỳ gánh nặng gì trong lòng."


Lục Yên ngoan ngoãn gật đầu: "Chúng ta cùng nhau tìm."


Cho dù cô biết, hy vọng thật sự rất xa vời, cho dù là thời đại mạng lưới thông tin phát triển của cô, con gái bị bán đi... cũng rất khó tìm về được.


Nhưng bởi vì là người nhà, cho nên vĩnh viễn không thể từ bỏ.


Lục Trăn lập tức kéo đề tài về quỹ đạo, ngôn từ chính nghĩa nói: "Sau này, đối với bất cứ ai cũng đừng nhắc chuyện con đến từ tương lai nữa!"


Cô hững hờ đáp lời: "Không nhắc thì không nhắc."


"Đừng tiếp xúc với Diệp Già Kỳ."


"Được."


"Thẩm Quát cũng không được."


"Này???"


Hai người xô xô đẩy đẩy đi xa.


Diệp Già Kỳ dựa lưng vào vách tường đứng ở chỗ rẽ cầu thang, con ngươi cụp xuống, vẫn còn vô cùng khiếp sợ, cố gắng hiểu hết lời hai người vừa nói...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi