chẳng thấy được vệt đỏ.
Vương Chiêu Đệ bị đánh đến ngốc, khi hoàn hồn lại, cô ta lại tuôn ra từng tiếng mắng giận dữ.
“Lâm Đường, cái đồ đê tiện này, mày lại dám đánh tao! Mày có tin là tao đánh chết mày luôn không!”
Trong giọng nói của cô ta đều là lửa giận, chói tai đến mức khiến chim chóc đang ngủ quanh đó cũng phải bay đi.
Lâm Đường tạm thời không rảnh để tâm đến cô ta.
Bởi vì cô đã đói đến mức cả người mệt rã rời rồi. Đầu Lâm Đường truyền đến một cơn đau nhức nhối, những ký ức hơn hai mươi năm qua chạm vào cô cũng không dám chạm bỗng nhiên điên cuồng tràn ra trong đầu.
Ký ức của cả hai thế giới lẫn lộn vào nhau, thực sự rất hỗn loạn……
Đầu đau đến muốn nứt ra, thân thể cô cũng lảo đảo một chút.
Vương Chiêu Đệ thấy đến một ánh mắt mà Lâm Đường cũng không thèm nhìn mình, cô ta cảm thấy mình đang bị xem thường.
Tức giận đến mức bộ ngực bằng phẳng như đường nhựa phập phồng lúc lên lúc xuống.
Dưới cơn tức giận, cô ta nhặt một cục đá lên, nhân lúc Lâm Đường chưa kịp nhìn thấy thì lập tức hung hăng ném thẳng vào ót của cô.
Cục đá này vô cùng sắc nhọn, vừa ném xong thì sau đầu của Lâm Đường lập tức có gì đó dính dính chảy xuống.
Cả mái tóc đều bị nhiễm màu đỏ, người cũng theo đó mà ngã xuống.
Lúc Vương Chiêu Đệ phục hồi lại tinh thần thì lập tức cảm thấy luống cuống.
Cô ta, cô ta giết người rồi ư?!
Cô ta vô cùng hoảng loạn, ngay cả cơn đau trên eo cũng quên mất mà vội vàng đi xuống chân núi rồi chạy về nhà.
-
Lúc Lâm Đường tỉnh lại một lần nữa thì đã là buổi chiều.
Cô đang nằm ở một gian phòng làm bằng bùn không lớn, nóc nhà là mấy cái cọc gỗ, trên tường đất còn có một ít tro bụ rơi xuống.
Trống không!
Là loại nhà ở mà ngay cả chuột cũng không thèm vào.
Lâm Đường vội vàng ngồi dậy, nhìn căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này mà nước mắt chầm chậm chảy xuống.
Hơn hai mươi năm, cô thật sự đã trở lại rồi!!
Cô vẫn luôn nhớ rõ mình là Lâm Đường, con gái của nhà họ Lâm ở đại đội Song Sơn, bị Vương Chiêu Đệ từng bắt nạt mình từ nhỏ đến lớn lỡ tay ném đá vỡ đầu nên qua đời, sau đó cô xuyên đến thế kỷ hai mươi ba trở thành một cô nhi.
Đó là một thế giới cực kỳ xa lạ mà cô phải sống cô đơn một mình, đến một người thân cũng không có.
May mắn là đầu óc cô cũng khá tốt, dựa vào sự giúp đỡ của những người tốt bụng mà thi đỗ vào một ngôi trường danh giá, thuận lợi vào làm trong viện nghiên cứu y dược.
Ký ức cuối cùng của cô ở thế kỷ hai mươi ba là phòng thí nghiệm y dược bị nổ tung.
Lâm Đường dành ra một chút thời gian để sửa sang lại ký ức, hiện giờ hình như là lúc vừa mới qua khỏi nạn đói.
Tất cả mọi người đang ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cái gì cũng đều phải dùng phiếu……
Đúng là thời điểm đang cực kỳ thiếu thốn vật tư.
Lâm Đường vừa mới sắp xếp lại ký ức của mình xong.
Thì bỗng nhiên trong đầu vang lên một tiếng, “Tinh……”
m thanh máy móc cứng nhắc đột ngột xuất hiện kia khiến cô ngây ngẩn cả người.
Ảo giác sao?
“Hệ thống trói buộc thành công!” Dường như hệ thống biết cô đang hoài nghi nhân sinh nên lại lên tiếng một lần nữa.
“Hệ thống?” Lâm Đường chớp chớp mắt hỏi.
Là một nhân tài ưu tú ở thế kỷ hai mươi ba, làm gì có chuyện gì mà cô chưa từng gặp qua cơ chứ?
Cô cũng đã xuyên không tận hai lần rồi, lại có thêm một cái hệ thống cũng không quá kỳ quái.
Đúng lúc này bụng cô vang lên tiếng kêu to, thật sự là đói không chịu nổi nữa rồi. Lâm Đường mở miệng hỏi, “Hệ thống, mày có thức ăn không?”
Cô che cái bụng sắp đói chết của mình lại.
“Tích phân của hệ thống không đủ, không thể đổi được đồ vật nào cả.” Giọng nói kia trả lời.
Lâm Đường nhăn mũi lại, hỏi, “Thế còn đồ ăn thì sao?”
Hệ thống nhà người ta không phải là đều toàn năng có ích lắm hay sao?
Hệ thống dường như nhận thấy được mình đang bị ghét bỏ nên vội vàng nói: “Chúc mừng ký chủ nhận được quà tặng dành cho người mới, cô có muốn quay thưởng ngay bây giờ luôn không?”
Còn có rút thăm trúng thưởng sao?
Hai mắt của Lâm Đường sáng lên.
Đương nhiên là có rút rồi, nhất định phải rút. Nếu có đồ ăn nữa thì quá tốt luôn.