TRỞ VỀ NIÊN ĐẠI: MANG THEO HỆ THỐNG ĐÁNH DẤU LÀM GIÀU

Thời đại này chuyện nổi tiếng nhất chính là được ăn cơm nhà nước, cô phải tìm một nhà máy để đi làm trước đã.

Trong lòng Lâm Lộc cùng Lý Tú Lệ cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng cảm thấy miếng trứng gà trong miệng ăn ngon hơn rất nhiều.

“Nghèo hay không nghèo đều không sao cả, chỉ cần anh em các con có thể sống tốt, mẹ và bố con đã cảm thấy yên lòng rồi.” Lý Tú Lệ cười nói.

Thật ra trong lòng bà cũng không tin tưởng con gái mình thật sự có thể tìm được việc.

Có bố mẹ nào lại không muốn con cái của mình có tương lai tốt đẹp chứ?

Chỉ là ——

Bây giờ một cây củ cải chỉ trồng được trong một cái hố, công việc sao có thể nói tìm là tìm được chứ.

Đều là do người làm bố mẹ như hai người họ không có tài cán gì, không thể giúp Đường Đường tìm được một công việc.

Nếu không thì với trí thông minh của Đường Đường nhà bà, lại còn là học sinh cấp ba, có lẽ đã thành công nhân trong thành phố từ lâu rồi.

Nghe xong lời nói của mẹ Lý, mấy anh em Lâm Đường mỉm cười liếc nhìn nhau.

Một luồng không khí ấm áp từ từ lan tỏa trong khoảng sân nhỏ bé cũ nát này.

-

Ban đêm, trong phòng ngủ của nhà anh cả họ Lâm.

“Mẹ, trứng gà ăn ngon quá, nếu như mỗi ngày đều được ăn thì thật là tuyệt vời.”

Cẩu Đản liếm môi, nhớ lại mùi vị thơm ngon ngào ngạt của món trứng gà hôm nay, sau đó thở ra một hơi thật sâu.

Xú Đản nói nhại lại theo anh trai: “.......Ăn ngon!”

Ninh Hân Nhu đang ngồi bên sửa quần áo nghe thấy lời thằng bé nói thì liếc nhìn nó một cái, cười mắng: “Đồ vật tốt như trứng gà, thỉnh thoảng được ăn một lần đã là hiếm lắm rồi, con còn muốn mỗi ngày đều được ăn, vậy sao không nằm mơ cho nhanh!”

Đôi mắt Cẩu Đản xoay tròn ra vẻ tinh ranh, ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Mẹ không có cách, nhưng con có.”

Ninh Hân Nhu không hề tin tưởng lời nói của thằng bé, nhưng vẫn giả vờ tò mò hỏi: “Thế biện pháp của con là gì?”

Cẩu Đản xua tay bắt chước theo mấy người đàn ông trong thôn, cố ý lên giọng nói: “Hỏi làm gì, mẹ là một phụ nữ gia đình thì biết cái gì, vẫn nên ngồi vá quần áo của mình đi.”

Trong nhà chỉ có cô nhỏ là có nhiều đồ ăn ngon.

Sau này nó chỉ cần ngoan ngoan nghe lời cô nhỏ nói, nói không chừng cô nhỏ sẽ cho nó ăn đồ ăn ngon cũng nên.

Mặc dù cô nhỏ không cho nó ăn, nhưng cho nó ngửi ngửi mùi của món đó cũng được.

Nó thật là quá thông minh!

Ninh Hân Nhu nhìn thấy bộ dạng ta đây là đại gia của con trai mình thì lập tức nổi giận.

Giơ tay lên vỗ nhẹ vào đầu Cẩu Đản một cái, đe dọa nó: “Đừng có nói lung tung, nhanh đi ngủ đi! Còn có, đừng học cách ăn nói của mấy người đàn ông trong thôn làm gì, nếu không mẹ sẽ bảo bố con đánh cho con một trận đấy.”

Cô cũng không biết thằng nhóc nhà cô học được câu ‘Phụ nữ gia đình’ ở đâu, quả thực quá là nghịch ngợm.

Cẩu Đản nghe mẹ mình nói vậy, thì cảm thấy hai quả mông dường như có chút nóng rát.

Vội vàng nhắm mắt lại nói: “Con đi ngủ đây.”

Xú Đản thấy anh trai như vậy thì cũng không đùa nghịch nữa, vội vàng nằm xuống bên cạnh anh trai.

Sau đó liếc nhìn mẹ, lại ngó nhìn anh trai rồi nhắm mắt đi ngủ.

Trong phòng của anh hai nhà họ Lâm.

Chu Mai vui vẻ nằm trên giường đất nhìn Lâm Thanh Thủy thay quần áo.

“Bố đứa trẻ, ngày mai em sẽ đến nhà mẹ đón hai đứa nhà mình về nhé!”

Cô ta vốn muốn cho hai đứa nhà mình ở nhà mẹ đẻ ăn ngon uống tốt để bổ thân thể.

Nhưng bây giờ trong nhà có thịt, vì vậy phải đi đón hai đứa nó về.

Hôm nay được ăn trứng gà, Đầu Hổ cùng Nữu Nữu không ở nhà, nhị phòng nhà bọn họ hôm nay bị lỗ vốn rồi!

Trứng gà cũng thôi, nhưng thịt nhất định không thể cho qua như vậy được.

Ngày mai cô ta sẽ đi đón hai đứa con nhà mình về.

Lâm Thanh Thủy lạnh nhạt liếc nhìn vợ mình một cái, nói: “Không phải em nói là thức ăn nhà mẹ em ngon hơn sao?”

Chu Mai bị nói có chút xấu hổ, “……”

Trước đây thật sự là tốt hơn so với nhà họ Lâm một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút thôi.

Còn bây giờ? A!

Có món gì có thể tốt hơn so với mon ăn có thịt chứ?

“......Khụ…..Còn không phải là do trong nhà có thịt để ăn sao? Đầu Hổ cùng Nữu Nữu nhà chúng ta đều gầy như con khỉ rồi, chẳng lẽ anh không thấy đau lòng sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi