TRỞ VỀ NIÊN ĐẠI: MANG THEO HỆ THỐNG ĐÁNH DẤU LÀM GIÀU

Nhìn thấy anh trai đi ra, ánh mắt cậu nhóc sáng rực lên: “Anh ơi ăn ngon lắm.”

Đôi mắt sáng ngời thanh triệt nhìn lăm lăm vào bọc giấy ở trong tay Cẩu Đản, đầy mặt đều viết mấy chữ còn muốn ăn thêm một miếng nữa.

“Cũng chỉ có mấy miếng bánh như vậy, chúng ta không thể ăn hết toàn bộ được, ông bà nội và cha mẹ còn chưa được ăn đâu, chúng ta nên để phần một chút cho người trong nhà.”

Cẩu Đản nhìn gương mặt vô cùng đáng thương của em trai, tim mềm nhũn, nói: “Anh chia cho em một nửa, dư lại thì anh cất đi nhé!”

Nói rồi thì lấy ra một miếng của chính mình.

Bẻ ra một nửa cho em trai.

Hai anh em vô cùng hạnh phúc mà ăn bánh.

“Ăn ngon thật đó!” Cẩu Đản quý trọng mà cắn từng miếng nhỏ một.

Vừa ngọt vừa mềm mại, ăn quá ngon!

Xú Đản cũng ở bên cạnh nói: “Ăn quá ngon luôn!”

___

Giữa trưa, trên đường tan tầm về.

Lý Tú Lệ dẫn theo hai người con dâu đi tới, nhìn thấy Triệu Hoa Hồng.

“Hoa Hồng, sao nhìn trông bà lại gầy đi vậy? Trong nhà không có đồ ăn sao?”

Lý Tú Lệ nhìn sắc mặt bạn tốt nhợt nhạt, hai mày nhíu chặt.

Lúc này mới có mấy ngày trôi qua mà thôi, sao nhìn Hoa Hồng lại gầy hẳn đi như vậy?

Chỉ cần có một trận gió thổi tới là có thể quấn theo cả bà đi.

Ninh Hân Nhu và Chu Mai cười chào hỏi với Triệu Hoa Hồng, bước chân đi nhanh hơn một chút, đi thẳng về phía trước.

Triệu Hoa Hồng cười cười, bà giải thích: “Trong nhà vẫn còn có đồ ăn, nhưng mà hai ngày nay tôi không có tâm trạng ăn uống thôi.”

Sau đó thì đổi đề tài khác: “Hai đứa con dâu này của bà cũng không tồi đâu!”

Hy vọng Tự Cường nhà bà cũng có thể cưới một đứa con dâu tốt về.

Con trai bà cũng đã mười tám, cũng nên cưới vợ rồi.

Nhưng nhà bà nghèo, cha của thằng bé thì lại mặc kệ mọi chuyện, những cô gái tốt đều coi thường điều kiện nhà họ.

Nghĩ đến đây, Triệu Hoa Hồng bắt đầu phát sầu.

Ban đêm.

Xú Đản mặc áo ba lỗ, để lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn.

Mềm mại nói: “Anh ơi, vào lúc nào mới được ăn trứng nữa? Xú Đản muốn ăn trứng.”

Cậu nhóc còn nhớ tới lúc ban ngày được ăn trứng.

Cẩu Đản gãi gãi đầu.

Suy nghĩ một chút rồi trả lời: “... Nếu các anh các chị lại có thêm chút phiếu, chúng ta sẽ có trứng để ăn.”

Khuôn mặt nhỏ của Xú Đản tức khắc trở nên vui vẻ, đôi mắt thanh triệt cong thành cặp trăng khuyết.

“Phiếu, phiếu, Xú Đản muốn có phiếu phiếu.”

“Anh cũng muốn.” Cẩu Đản cười hắc hắc, linh cơ vừa chuyển, nói: “.... Vậy em đi xin phiếu với anh trai trước đi.”

Xú Đản nghiêm trang gật đầu, đứng lên, nghiêm gương mặt nhỏ như ông cụ non.

“Xú Đản đi xin phiếu đây, cảm ơn các anh các chị nhiều~”

Lý Tú Lệ cười, khiêm tốn nói; “Cũng chẳng phải mấy kẻ phá nhà phá cửa, chậm rãi dạy dỗ, còn có thể chỉnh hỏng được chắc?”

Vợ của lão đại đúng thật rất tốt, không có lời nào để nói cả.

Còn vợ của lão nhị…

Ai, không nói nữa.

Mới vừa kết hôn chẳng phải cũng như thế hay sao?

Sau một đoạn thời gian kết hôn, tất cả tật xấu mới bắt đầu lòi ra.

Triệu Hoa Hồng sao có thể không rõ Lý Tú Lệ vô cùng hài lòng với hai đứa con dâu được, cười nói: “Chỉ cần không có khuyết điểm gì lớn, chậm rãi dạy dỗ là được, ai mà không phải trải qua cái độ tuổi đó.”

“bà nói cũng có lý.” Lý Tú Lệ đồng ý, nhưng cũng không quên đề tài ban đầu.

“Bà nhớ chú ý tới thân thể một chút, tôi thấy bà sắp gầy không thành hình người nữa rồi đó.”

“Tự Cường không dựa vào cha nó được, người nó có thể dựa vào chỉ có bà mà thôi, nếu như bà có mệnh hệ gì thì bà nói xem Tự Cường phải làm sao bây giờ?”

Nghĩ tới người cha phế vật kia của Trần Tự Cường, Lý Tú Lệ bắt đầu có một bụng lửa giận.

Nếu đây là người đàn ông của mình, dám lười biếng, mặc kệ mọi chuyện thì bà sẽ cầm dao trực tiếp băm người ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi