TRỞ VỀ NIÊN ĐẠI: MANG THEO HỆ THỐNG ĐÁNH DẤU LÀM GIÀU

Lâm Đường hơi hơi mỉm cười, biểu tình như xem kịch vui mà liếc cô ta từ trên xuống dưới một lượt.

Cô chăm chú nhìn vào cứt trâu dính trên người cô ta một chút rồi lắc lắc đầu, cười tủm tỉm trả lời: “Cũng bình thường thôi, còn chưa tính là quá vừa lòng. Nếu cô mà thảm thêm một chút nữa thì tôi sẽ càng vừa lòng hơn.”

Cả người dơ bẩn như vậy rồi mà vẫn còn sức để gây chuyện nữa sao? Sợ là hình phạt này vẫn chưa đủ rồi.

Vương Chiêu Đệ cảm thấy rất ngoài ý muốn, dường như là không nghĩ rằng Lâm Đường dám châm chọc cô ta.

Cô ta chợt sửng sốt trong chớp mắt, sau đó nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh. Chờ đến khi ý thức được xung quanh không có người nào thì ánh mắt cô ta bắt có chút không có ý tốt.

Khoé môi Vương Chiêu Đệ treo lên một nụ cười âm ngoan, ‘ loảng xoảng ’ một tiếng vứt đòn gánh trên người xuống đất. Cô ta cất bước tiến về phía trước định đánh cho Lâm Đường một trận nhớ đời.

“Con tiểu tiện nhân này, đồ hồ ly tinh, hôm nay không đánh mày đến mức phải quỳ xuống xin tha thì tao không gọi là Vương Chiêu Đệ nữa.”

Cô ta vừa nói vừa giơ bàn tay với những móng tay bẩn thỉu như như chó gặm tới trước mặt Lâm Đường.

Lâm Đường ngửi thấy mùi hương kinh khủng khiến người ta nhức cả đầu trên người cô ta, sọ não cũng bắt đầu hơi ong ong.

Ý nghĩ hất hai bàn tay thối của cô ta ra bỗng chốc không còn nữa, vì thế chân nhỏ dứt khoát lưu loát duỗi ra rồi đá lên trên bụng của Vương Chiêu Đệ.

Cô đã rất nhẹ nhàng, chỉ dùng năm phần sức mạnh để đá nhưng vẫn đá cô ta bay đi ra xa.

Chỉ nghe một tiếng ‘ rầm ’ thật to ——

Thân thể Vương Chiêu Đệ bay đi một đoạn xa, đụng phải bãi cứt trâu mà cô ta vất vả lắm mới dọn xong. Trên người, trên mặt cô ta đều dính đầy cứt giống như vừa ngã vào hố phân vậy.

“A a a……” Vương Chiêu Đệ thét chói tai thành tiếng.

Chờ đến khi nhìn thấy trên người mình dính đầy cứt trâu thì cô ta còn điên hơn nữa. Cô ta oán hận mà liếc mắt lườm Lâm Đường một cái, cắn răng lăn vài vòng trên bãi cứt trâu.

Sau đó, cô ta đứng thẳng lên chạy về phía Lâm Đường. Bộ dáng trông có vẻ như muốn cho cứt trâu dính vào người cô.

Gương mặt Lâm Đường hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng tránh đi, trong miệng còn không quên nói: “Ai da, Vương Chiêu Đệ, cô cũng độc ác quá đi mất! Đánh không lại thì muốn làm tôi thối chết, cô cũng thông minh quá nhỉ?”

Quá ghê tởm rồi, bản thân cô ta không cảm thấy trên người mình rất hôi thối hay sao?

Vương Chiêu Đệ tức đến đỏ cả mắt, dừng chân lại một chút, trong ánh mắt tràn đầy ác ý, “Lâm Đường, mày câm miệng lại cho tao, tao hôi thối như vậy là do ai làm hại hả? Mày ỷ vào việc mày có đại đội trưởng là bác cả nên bắt nạt tao, mày đứng lại đó cho tao mau! Cho dù có phải dọn cứt trâu thêm một năm nữa thì hôm nay tao cũng muốn đánh chết mày.”

Lâm Đường vừa nghe thấy cô ta dám đổ tội ỷ thế hiếp người lên người mình thì ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo hẳn đi, hòn đá đang nắm chặt trong tay chợt nát vụn.

Thật sự…… rất muốn đập cho cái đầu ngu xuẩn kia của Vương Chiêu Đệ bớt ngu đi.

Cho nên, lúc Vương Chiêu Đệ lại lần nữa vội vàng nhào tới thì cô cũng không tiếp tục tránh đi nữa.

Mà là…… cởi giày ra.

Thật sự cô rất muốn thử nghiệm một lần xem sao. Không biết cái đế giày cứng này mà đập lên khuôn mặt dài như bánh nướng của Vương Chiêu Đệ thì kết quả sẽ thành ra thế nào nhỉ?

Nhưng mà ——

Chưa đợi Lâm Đường ra tay thì Lý Tú Lệ đã đuổi tới đây trong nháy mắt. Bà chạy tới che trước người con gái mình, trên mặt đều là vẻ tức giận tột cùng, nhanh chóng tát hai bàn tay lên mặt Vương Chiêu Đệ.

“Vương Chiêu Đệ, mày muốn chết đúng không! Cái đồ lòng dạ hiểm độc này, sao mày lại bắt nạt Đường Đường nhà tao nữa thế? Con gái tao đào phần mộ tổ tiên nhà mày lên hay gì?”

“Tao nói cho mày biết, ân oán giữa tao và bà mẹ Ngô Xuân Hoa của mày thì mày bảo bà ta tự đi mà tới tìm tao, đừng có cả ngày chỉ biết nhằm vào bắt nạt con gái của tao!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi