TRỞ VỀ NIÊN ĐẠI: MANG THEO HỆ THỐNG ĐÁNH DẤU LÀM GIÀU

Bà có vóc dáng thấp bé, ước chừng chỉ cao khoảng 1m55.

Thân hình bà rất gầy, đôi mắt không tính là lớn, trên khóe miệng có một nốt ruồi nhỏ, cả người đều toát ra vẻ lưu loát.

Trên người bà mặc một cái áo màu xám có hình ô vuông, dưới chân thì mặc một cái quần màu đen nhìn qua trông khá to.

Trên mặt có rất nhiều mụn, khuôn mặt trông khá già nua.

“Đường Đường, con chờ lâu lắm rồi đúng không!” Khi Lý Tú Lệ nhìn vào đôi mắt long lanh nước của Lâm Đường thì trên khuôn mặt tang thương của bà lập tức xuất hiện nụ cười tươi rói. Bà dịu dàng nói với cô.

“…… Mẹ!” Trong lòng Lâm Đường cực kỳ kích động, hồng hai mắt gọi mẹ Lý.

Lý Tú Lệ nhìn vải bố trắng trên đầu cô mà đôi mắt cũng đỏ lên theo.

Bà nhanh chóng đưa đồ ăn vừa mang vào cho con gái, “Ài! Mau ăn đi nào, nhất định là con gái của mẹ sắp đói lả người luôn rồi!”

Lúc này Lâm Đường mới nhìn thấy trong tay bà đang bưng một bát gì đó màu đen tuyền.

Đúng rồi, lúc này vẫn đang cực kỳ thiếu thốn lương thực.

Bởi vì cô ăn không đủ no phải lên núi tìm ăn nên mới bị Vương Chiêu Đệ chặn lại rồi lỡ tay ném chết.

“Làm sao thế? Mau ăn đi con!” Mẹ Lý nhìn thấy Lâm Đường chỉ nhìn chằm chằm vào bát mà không ăn thì vội thúc giục.

Chắc là đứa nhỏ này đói lắm rồi!

Lâm Đường nhận lấy cái bát rồi ăn ngấu nghiến.

Căn bản là không nếm được mùi vị gì cả.

Nhìn cô ăn xong, mẹ Lý móc ra một quả trứng gà không biết lấy được từ nơi nào đưa cho cô.

“Đường Đường, quả trứng gà này cho con ăn đấy. Con chảy nhiều máu như vậy, phải bồi bổ thật tốt mới được.”

Vốn dĩ bà định chưng một bát canh trứng cho con gái ăn.

Nhưng trứng gà trong nhà hôm qua vừa mới lấy ra để đi đổi đồ hết rồi, quả trứng gà này là do bác gái cả đưa cho đấy!

Nói xong, bà thu dọn bát đũa sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

Lâm Đường nhìn bóng dáng của mẹ mình mà nước mắt rơi xuống lã chã, cảm xúc phập phồng kịch liệt.

Sau một lúc cô mới phục hồi lại tinh thần.

Lý Tú Lệ vừa ra khỏi phòng được một lúc thì ba anh em nhà họ Lâm tan làm.

Nghe mẹ Lý nói em gái đã tỉnh lại nên bọn họ vội vàng chạy vào nhìn thử.

“Đường Đường, em sai rồi? Anh nghe mẹ nói em tỉnh rồi nên đến xem em đây.” Anh cả Lâm Thanh Sơn hỏi.

“Em gái à, nhìn xem anh ba mang cái gì về cho em nè?” Trong tay anh ba Lâm Thanh Mộc cầm một đống trái cây màu đỏ, lo lắng dỗ dành Lâm Đường.

Còn anh hai Lâm Thanh Thủy thì đứng phía sau hai người anh em còn lại của mình, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đường chứa đầy lo lắng.

Ba anh em nhà họ Lâm rất giống ba Lâm là Lâm Lộc.

Thân hình rất cao, khuôn mặt trông cũng đoan chính, nếu không phải các anh vừa đen lại vừa gầy thì nhất định sẽ là những thanh niên tuấn tú.

Lâm Đường nhìn một hàng anh trai đang đứng trước mặt mình, đôi mắt ửng đỏ của cô tràn đầy cười.

“…… Anh cả, anh hai, anh ba……”

Hơn hai mươi năm sống cuộc sống cô đơn một mình.

Bỗng nhiên được về sống với người nhà khiến cô có chút không biết phải làm như thế nào!

Ba anh em nhà họ Lâm bị ánh mắt trong suốt lấp lánh của em gái nhỏ nhìn đến mức trong lòng mềm nhũn, trên gương mặt đen gầy là nụ cười vô cùng vui vẻ.

“Anh ba ơi, sau khi em hôn thì về nhà như thế nào vậy?” No bụng rồi nên Lâm Đường mới có sức lực nhớ về chuyện lúc nãy, cô bèn hỏi.

Vừa nghe cô nhắc tới chuyện này thì Lâm Thanh Mộc hơi hơi nhíu mày.

Anh vỗ vỗ bả vai của em gái mình, nói: “Có người trong thôn vừa đi nhặt củi về thì nhìn thấy em ngất xỉu nên nói cho anh biết, sau đó anh lên núi cõng em về.”

Nói xong thì anh hơi ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Vương Chiêu Đệ ném đá vỡ đầu em nên nhà cô ta phải bồi thường một khối tiền, riêng Vương Chiêu Đệ thì bị phạt nhặt cứt trâu một tháng.”

Ở thời đại này thì một khối tiền cũng không hề ít đâu.

Mẹ của Vương Chiêu Đệ biết chuyện này thì tức điên lên, đánh Vương Chiêu Đệ đến mức mặt mũi bầm dập.

“Nhặt cứt trâu ạ?” Lâm Đường lẩm bẩm hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi