TRỞ VỀ NIÊN ĐẠI: MANG THEO HỆ THỐNG ĐÁNH DẤU LÀM GIÀU

Đại đội Song Sơn không tính là nhỏ, người trong đó cũng không tính là ít.

Nhà họ Lâm là một dòng họ lớn, các hộ gia đình đều có quan hệ họ hàng với nhau.

Lúc này cũng không có nhiều người ở trong đại đội cho lắm bởi vì các thôn dân đều đã bắt đầu đi làm việc rồi.

Đi qua một đống nhà xây bằng đất thấp bé, Lâm Đường từ trong đội đi tới dưới chân núi.

“Đường Đường à, sao cháu lại chạy tới nơi này thế? Vết thương trên đầu cháu có sao không? Sao lại không ở nhà mà nghỉ ngơi đi?” Một người phụ nữ trung niên nhìn thấy cô thì bước tới, quan tâm hỏi.

Người phụ nữ trung niên này tên là Triệu Hoa Hồng, là bạn chơi thân từ nhỏ của Lý Tú Lệ.

Hai người đều gả tới đại đội Song Sơn.

Lâm Đường cười đáp lời: “Chào thím Hoa Hồng ạ! Cháu ra ngoài đi dạo một chút ấy mà, đợi lát nữa sẽ trở về luôn.”

Triệu Hoa Hồng hơi giật giật môi, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng.

“Được, vậy cháu nhớ phải chú ý một chút nhé, đừng ở bên ngoài quá lâu.”

Bà cảm thấy Lâm Đường trước mặt mình dường như đã thay đổi thành một người khác vậy.

Vậy mà cô bé Lâm Đường này lại nhìn thẳng vào mắt bà để trả lời.

Hơn nữa, hiện giờ mọi người đều ăn không đủ no nên nếu có thể nằm liệt trên giường thì tuyệt đối sẽ không đứng dậy……

Vậy mà con bé lại ra ngoài đi dạo sao?

Chắc là lại đói quá nên phải ra ngoài tìm thức ăn rồi, Triệu Hoa Hồng bất đắc dĩ nghĩ.

Ài! Sống ở thời đại này thì làm gì có lúc nào là được ăn cơm no đâu?

Sau khi trò chuyện vài câu thì Triệu Hoa Hồng vội vàng đi về nhà.

Lâm Đường nhìn bộ dáng gầy đến nỗi dường như gió cũng có thể thổi bay của bà, trong lòng khẽ thở dài một hơi.

Mẹ và các anh trai cô cũng đều gầy thành da bọc xương, nói vậy chắc những người khác trong thôn cũng đều giống nhau.

Cuộc sống ở thời buổi này thực sự là quá khó khăn mà!

Một vài suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Lâm Đường định đi thử lên trên núi xem một chút.

Mới vừa đi được vài bước thì bỗng nhiên nghe thấy ‘ rắc ’ một tiếng, hình như là có thứ gì đó vừa…… nát thì phải.

“Gì đây?” Cô kinh ngạc kêu thành tiếng.

Lâm Đường tò mò ngồi xổm xuống, gạt hết chỗ lá cây và cành cây phủ đầy trên mặt đất ra.

Một đống trứng gà rừng với vỏ ngoài tròn vo màu trắng lập tức đập mắt.

“Là trứng gà rừng!” Buff vận may có tác dụng thật này.

Trong mắt cô xuất hiện sự ngạc nhiên đầy vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Ngồi đếm thử thật cẩn thận, ngoại trừ quả vừa bị mình dẫm nát thì chỗ còn lại có khoảng gần mười mấy quả trứng gà rừng.

Chợt nghĩ đến trứng gà xào, canh trứng, sủi cảo nhân trứng gà……

Cái bụng đói quanh năm của Lâm Đường chợt kêu lên, cô không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng.

Lâm Đường nhanh chóng cởi áo khoác ra bọc đống trứng gà rừng lại.

Vừa mới định đi về bằng đường lúc nãy thì cô nghe thấy được giọng nói của mấy tên lưu manh trong thôn.

Vì muốn tránh những xung đột không cần thiết nên Lâm Đường trực tiếp vòng qua đường khác về nhà.

Vừa đến cửa nhà thì đụng phải ba anh em nhà họ Lâm vừa đi làm việc về.

“Đường Đường, sai em lại đi ra ngoài thế? Đầu em còn đau không?” Lâm Thanh Mộc nhìn thấy Lâm Đường thì hỏi đầy quan tâm.

“Em không sao nữa rồi ạ.” Đôi mắt Lâm Đường cười thành hình trăng non, vui vẻ khoe: “Anh ba, em nhặt được trứng gà rừng nè!”

Ba anh em nhà họ Lâm lộ ra vẻ mặt mờ mịt, biểu tình trên mặt rõ ràng là không tin.

Trong thôn làm gì có trứng gà chứ!

Kể cả có thật thì cũng đã bị mọi người nhặt đi từ lâu rồi.

Lâm Thanh Mộc cho rằng em gái mình đã đói đến váng cả đầu nên ánh mắt anh nhìn về phía Lâm Đường lộ vẻ cực kỳ đau lòng.

Xem ra đợi một thời gian nữa anh nên đi vào trong núi một chuyến, cho dù chỉ hái chút trái cây chua cũng được.

Lâm Đường không biết ý nghĩ trong lòng mấy anh trai nhà mình, đưa cái áo khoác đang bọc một đống trứng gà rừng trong tay mình qua cho anh ba Lâm.

Lâm Thanh Mộc nhìn cái áo khoác căng phồng trong tay mình mà đồng tử co rụt lại, có chút không dám tin.

Chẳng lẽ là em gái nói thật?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi