Sáng hôm sau, Nhĩ Nhĩ còn mơ ngủ loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm, cô đói chết đi được, vội rời giường đi rửa mặt, mở cửa phòng ra, mùi hương càng nồng đậm, hương thơm này so với bữa sáng tiện tay làm thường ngày thì hấp dẫn gấp mấy lần.
“Thơm quá rồi đấy nhé!” Cô dựa vào cửa phòng bếp, không gian phòng bếp khá nhỏ hẹp, dáng người cao cao của Khang Thành vô cùng tạo cảm giác tồn tại.
“Ngồi xuống đi, ăn được rồi đây.” Khang Thành quay đầu bảo cô.
“Ừm.” Nhĩ Nhĩ thong thả ngồi xuống bàn ăn, vừa mới tỉnh não còn chưa ý thức được bọn họ thân thiết không giống như vừa mới “ở chung”.
Chờ Khang Thành đem bữa sáng ra, Nhĩ Nhị vội nếm một miếng, hoàn toàn bị chinh phục.
“Nên là, hôm qua tôi làm đồ ăn không ngon à?” Cô bỗng nhiên nhớ đến tối qua, bữa tối đầu tiên của bọn họ, Khang Thành hình như ăn không nhiều lắm, mặc dù cô cũng hiểu là nó chả ngon mấy.
“Cô nói xem?” Khang Thành dán mắt lên người cô.
“Ờm, về sau nếu anh rảnh thì anh phụ trách cơm nước, không thì nói trước với tôi.” Nhĩ Nhĩ lập tức trả lời.
“Thật ra cô nấu không phải là không ngon.” Anh cố xoa dịu. “Lúc ở Nordkapp, không phải cô cũng làm rồi à?”
“Thôi, tôi biết anh nghĩ gì rồi.” Nhĩ Nhĩ thừa nhận mình bị sỉ nhục, oán hận gặm một miếng lớn. “Lần đấy không tính, đều là thực phẩm tiện lợi, đứa ngu cũng biết nấu.”
Khang Thành nhún vai, thể hiện không biết nói gì nữa.
“Ớ? Hôm nay anh không lên trường à?” Nhĩ Nhĩ nhìn đồng hồ trên tường.
“Muộn chút không sao.” Khang Thành ăn nhanh hơn.
“Đây là tài nghệ nấu ăn được luyện thành ở Đức hở? Ngày nào cũng có thể tự mình nấu mấy món ngon!” Cô bé Nhĩ Nhĩ hiếu kỳ tiếp tục hâm mộ.
“Có một người ăn, tốn sức.” Khang Thành cười, ăn xong miếng cuối cùng, “Tôi đi trước nhé.”
Anh không nói cô biết rằng ở Đức buổi sáng chỉ miếng sandwich là xong, lúc vội thậm chí còn bỏ bữa sáng.
“Ừ.” Nhĩ Nhĩ vừa ăn vừa vẫy tay.
Khang Thành về phòng thay quần áo xong, cầm cuốn sổ trên bàn, giở tờ mới nhất ra, có vài chữ, anh viết một dòng, chữ “dạ dày”, khoanh tròn rồi đánh dấu √, đóng lại, bỏ vào trong cặp, vui vẻ chào Nhĩ Nhĩ rồi ra cửa.
Khang Thành vừa ra khỏi cửa, Nhĩ Nhĩ ngay lập tức gọi điện thoại cho Khương Tố Lạp.
“Cậu có biết mình đang ăn gì không?” Phấn khích không thể diễn tả được.
“Chị hai à, em vừa xuống chuyến bay nửa đêm xong, chưa ngủ bao lâu, chị giết em đấy à!” Mấy hôm nay Khương Tố Lạp phải đến thành phố phía Nam tìm cảm hứng.
“Mình đang ăn bữa sáng Khang Thành làm, ngon quá phải chia sẻ với cậu!” Cô đã nói chuyện Khang Thành ở nhờ cho Khương Tố Lạp, Khương Tố Lạp đương nhiên thấy vui vì cuối cùng đã có thành quả, nhưng mà đừng chọn lúc cô đang ngủ bất tỉnh nhân sự chứ.
“Bệnh à, cậu đang phát cơm chó đúng không, cậu thật sự muốn giết con cún độc thân này chứ gì?” Khương Tố Lạp vừa nghe thấy chuyện này, sôi máu, ngay lập tức tắt máy đi ngủ tiếp.
Lúc Khang Thành đến phòng thí nghiệm, Tống Chí vẫn khuôn mặt hôm qua đứng chờ ở cửa.
“Sao?” Anh ta khoác vai Khang Thành. “Mới sáng mà mặt phiếm hoa đào rồi.”
“Chả ra thể thống gì.” Khang Thành gỡ tay anh ta ra.
“Chẹp chẹp, người anh em, qua cầu rút ván là rất vô đạo đức nhé!”
“Cậu rảnh quá nhỉ?”
“Nhạt nhẽo.” Tống Chí không hỏi được gì định xoay người đi.
Bỗng nhiên Khang Thành vỗ vai anh ta, “Hôm nào mời cậu chầu rượu.”
“Cậu cũng có ngày này.” Ăn ý nhiều năm, Tống Chí đã biết tỏng.
Dần dà, bọn họ từ nửa quen nửa lạ tiến tới giai đoạn bạn bè thân thiết. Khang Thành quả như Tống Chí nói, thỉnh thoảng đến khuya mới về, có khi còn không về, nhưng anh đều sẽ báo trước cho Nhĩ Nhĩ, nếu tạm thời không về, anh sẽ nhắn WeChat cho cô, mà có kế hoạch trước, Khang Thành dùng giấy ghi chú dán lên cửa phòng Nhĩ Nhĩ.
Sáng anh ra ngoài sớm, Nhĩ Nhĩ chưa dậy, anh sẽ làm xong bữa sáng, sau đó viết lên giấy nhớ “** (tên đồ ăn), cần hâm lại * phút”.
Về khuya thì anh sẽ viết “* giờ về, không phải chuẩn bị bữa sáng”.
Nhĩ Nhĩ cũng bắt đầu dần có thói quen dùng giấy ghi chú. Thỉnh thoảng cô ra ngoài đi loanh quanh, lượn lờ trong nhà sách, đến phòng tập hay phòng yoga, cô sẽ nhắn lại rồi dán trên tủ lạnh, trong tủ lạnh có gì có thể ăn.
Có hôm, Khang Thành ra ngoài thì để lại một chiếc hộp nhỏ, đến lúc Nhĩ Nhĩ dậy chuẩn bị bữa sáng thì phát hiện trên bàn ăn có một cái hộp, trên đó là một tờ giấy nhớ viết “Có ích”. Nhĩ Nhĩ tò mò mở ra, bên trong đều là nam châm tủ lạnh, hình trên đó là phong cảnh lần bọn họ đi Na Uy. Nhĩ Nhĩ vô cùng vui vẻ, sao một chàng trai kỹ thuật lại có thể ấm áp như thế chứ. Nhĩ Nhĩ liền dính hết chúng lên lên tủ lạnh.
Nửa đêm Khang Thành về, cố ý ngó qua tủ lạnh, quả nhiên trên đó đều là nam châm, ngoại trừ nói xem bên trong có đồ gì để ăn thì còn mẩu giấy từ sáng anh viết bị Nhĩ Nhĩ tinh nghịch viết thêm vào: “Có ích thật”. Chữ “thật” còn dùng bút màu khoanh tròn lại. Tức khắc khiến anh nhớ đến bộ dáng Nhĩ Nhĩ viết chữ này một cách kì lạ. Khang Thành về phòng, viết lên cuốn sổ tay “Làm một điều nhỏ lãng mạn” rồi khoanh vào, viết nửa dấu √, thầm nghĩ kết quả lần này chưa đủ rõ ràng.
Vài ngày nữa là sinh nhật của Nhĩ Nhĩ mà Khương Tố Lạp vẫn chưa về, chỉ gọi điện thoại đến, âm thanh chẳng rõ, nói là muốn bao một chầu mà ở đây có chuyện quan trọng, không thể tiếp cô được, chúc trước, quà sau. Nhĩ Nhĩ đoán là nhận nhiệm vụ ngầm gì đó, cũng không hỏi nhiều.
Chuyện sinh nhật Nhĩ Nhĩ không nói cho Khang Thành, trái lại Tống Chí đã hăm hở gọi qua, nói là nhận ủy thác của đàn em, chuẩn bị sinh nhật cho cô, Nhĩ Nhĩ nghe xong, ngại anh ta tốn tiền ăn ngoài liền mời anh ta về nhà. Tống Chí lập tức nói phải lôi Khang Thành ra khỏi phòng thí nghiệm sớm chút, Nhĩ Nhĩ dở khóc dở cười. Chỉ là, chiều đó chưa đợi được hai người bọn họ thì lại đợi được một vị khách không mời mà đến.
“Gần đây có khỏe không?” Tịch Hữu Dương cơ bản cảm thấy mất tự nhiên ngồi xuống.
“Vẫn tốt.” Nhĩ Nhĩ châm trà, đặt trước mặt cho anh. Một năm qua, ngày lễ ngày tết Tịch Hữu Dương đều sẽ nhắn tin chúc phúc, ngoài ra cũng không có gì.
“Nhìn em, hình như béo hơn trước?” Tịch Hữu Dương cầm chén, vô ý nói.
“Hở?” Nhĩ Nhĩ hoảng, tự nhìn lại mình.
“Không phải, không phải!” Tịch Hữu Dương nghĩ sao mình kém mồm kém miệng vậy, vất vả lắm mới đến được một chuyến lại phá hỏng.
“Tịch Hữu Dương, không nói được thì đừng nói!” Nhĩ Nhĩ bực mình nói.
Sau đó, Tịch Hữu Dương trái lại rất vui vẻ, thái độ như vậy dù sao vẫn tốt hơn lời khách sáo.
“Thi thoảng anh sẽ như vậy, em cũng chẳng lạ gì mà.” Anh tự nhiên tiếp lời.
Nháy mắt, hai người đều trầm mặc, rất với với tình trạng khi trước, chỉ là không quay lại được nữa.
“Hôm nay anh đến?”
“Anh nhớ hôm nay là sinh nhật em, chúc em sinh nhật vui vẻ!” Tịch Hữu Dương vội lấy ra một cái hộp, dài, mỏng, hình vuông rồi đặt lên bàn. “Tính cả năm trước nữa.”
“Không cần tốn kém thế, Tịch Hữu Dương, chúng ta…” Nhĩ Nhĩ nhìn cái hộp, không có hành động gì.
“Nhĩ Nhĩ, anh chưa bao giờ hoang phí với em cả, đây là anh muốn làm.” Tịch Hữu Dương khổ tâm cười, “Anh về trước nhé!” Anh biết cô không chào đón mình, chỉ là sinh nhật của cô, bao nhiêu năm rồi anh vẫn chưa từng quên.”
“Tôi tiễn anh!” Nhĩ Nhĩ lập tức đứng dậy, không có ý định giữ lại.
Vừa mở cửa, Tịch Hữu Dương bước ra ngoài, lại không nhịn được dừng bước, “Nhĩ Nhĩ, không giữ lại đứa bé đó, Chương Hiểu Ngữ cô ấy…”
“Tịch Hữu Dương, tôi không muốn nghe, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Tịch Hữu Dương cúi đầu nhìn Nhĩ Nhĩ, cô rất dửng dưng hờ hững, dường như thật sự không liên quan đến cô.
Ngay lúc bọn họ đối mặt, cửa thang máy mở ra, vang đến giọng nói của Tống Chí: “Sao ông lại để tôi mang nặng thế, ông…”
Tống Chí vừa thấy hai người đứng ở cửa thì lập thức ngậm miệng, mà Khang Thành cũng nhìn thấy, lặng lẽ đứng đó. Nhìn từ góc độ của hai người bọn họ, dáng người người đàn ông đứng ở cửa cao gầy, mặc áo khoác tinh xảo, cả người hiện lên một luồng khí chất của người tài, thoạt nhìn có vẻ rất thân thiết với Nhĩ Nhĩ, là một loại cảm giác quen thuộc với nhau.
“Hai người đến rồi à.” Nhĩ Nhĩ đi lên, muốn cầm giúp bịch đồ lớn Tống Chí cầm, “Có nặng không?”
Khang Thành lập tức đưa tay ra chặn lại, “Không cần cầm, phụ nữ thì thể hiện cái gì?”
“Ò.” Nhĩ Nhĩ thấy sắc mặt Khang Thành u ám, còn tưởng rằng hôm nay chuyện ở trường không suôn sẻ, cũng không nhiều lời với anh, quay đầu lại nói với Tịch Hữu Dương vẫn đang đứng đó: “Tôi không tiễn anh nữa, à còn, chúng ta vẫn nên đừng liên lạc nữa thì hơn, cả tôi và anh đều sẽ chẳng tốt đẹp gì! Cảm ơn!”
Tịch Hữu Dương nhìn hai người đàn ông bên cạnh, lại hướng mắt về phía Nhĩ Nhĩ, không nói gì đi thẳng vào thang máy, chờ đóng cửa, anh hung hăng đập tay lên cửa thang máy.
Tống Chí cầm đồ vào cửa, làm ra vẻ vô tình hỏi: “Vị đẹp trai ban nãy là ai nhỉ?”
“Chồng cũ của tôi.” Nhĩ Nhĩ ngồi xuống, bình tĩnh đáp, mở hộp mà Tịch Hữu Dương tặng ra, bên trong là một chiếc vòng tay đính kim cương thanh lịch.
“Gì thế?” Tống Chí kinh ngạc, buông tay, gói to gói nhỏ rơi hết xuống chân, “Ui cha!”
Khang Thành đang xử lí nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, Tống Chí trộm nhìn bóng lưng anh, chẹp chẹp trong lòng, tiếng thái rau có cần mạnh bạo thế không. Này vẫn là vì anh em, dò hỏi càng nhiều thông tin.
“Em gái, nói thật nhé, em gặp phải thằng cặn bã à?”
“Chắc là nửa cặn bã?” Nhĩ Nhĩ nghĩ nghĩ, dùng một từ mới. Sau đó, quen thuộc với hai người bọn họ nên cũng không kiêng dè, nói cô cùng Tịch Hữu Dương yêu nhau hồi đại học, sau này rồi kết hôn, nhưng anh ta lại có mối quan hệ ngoài luồng.
“Ầy, cặn bã rồi còn gì nữa, sao lại nửa được? Nhĩ Nhĩ em đúng là quá tốt bụng đi, anh nói em nghe này, đàn ông trên đời này chả ai tốt…” Đột nhiên Tống Chí cảm thấy mấy lời này không đúng lắm, lại nhìn vào phòng bếp, lập tức đổi lại, “À đâu, quạ trên đời thường màu đen*, ớ?” Nghĩ lại vẫn thấy sai sai.
*ý nói kẻ áp bức chỗ nào cũng như nhau ~ đàn ông trên đời thằng nào chả giống thằng nào
“Haha!” Nhĩ Nhĩ cười nghiêng ngả trên sofa.
Tống Chí hậm hực, “Sinh nhật ai người đó nhất, sinh nhật ai người đó nhất!”
“Anh Tống, anh đáng yêu quá!!” Nhĩ Nhĩ nói.
“Đương nhiên, em gái Nhĩ Nhĩ, đối với em thì anh luôn có một trái tim chứa cả mặt trời và mặt trăng* …”
Chưa dứt câu, Khang Thành đi ra gọi: “Giúp cái!”
Nhĩ Nhĩ a một tiếng, vội chạy tới.
“Sí!” Tống Chí khinh bỉ, miệng lầm bầm, “Đây còn chưa phải nhà cậu ta đâu, mùi dấm chua quá!”
Trong phòng bếp, Nhĩ Nhĩ giúp rửa rau, Khang Thành quay đầu nhìn, hỏi: “Cái hộp đấy là gì thế?”
Nhĩ Nhĩ cúi đầu nhìn, tùy tiện để hộp vào túi, “À, là vòng tay.”
“Kim cương?”
“Ừ, sao anh biết?”
“Đoán.”
“Ò.” Nhĩ Nhĩ tiếp tục rửa đồ ăn.
“Thật ra kim cương cũng chỉ là một nguyên tố hóa học thôi.” Khang Thành nhìn đồ ăn sôi sục trong nồi.
“Các-bon ớ.” Tiếp tục rửa.
Khang Thành bỗng nhiên không biết nói gì.
Ba người ăn tối xong, Tống Chí rất biết điều chạy trước, chờ Nhĩ Nhĩ tắm rửa xong đi ra thì thấy Khang Thành đang ngồi trên sofa gõ phím.
“Anh không về phòng làm việc à?” Cô vừa hỏi vừa dùng khăn lau tóc.
“Ngoài này tiện hơn.” Khang Thành lưu loát đáp.
“Ờm.” Nhĩ Nhĩ thầm nghĩ, sao trước kia không thấy anh làm việc ở phòng khách, nhưng cũng không dám hỏi.
“Sấy tóc rồi đi ngủ đi.” Khang Thành ngẩng đầu nhìn Nhĩ Nhĩ, bảo.
“Ò.” Nhĩ Nhĩ muốn đi lấy máy sấy, thấy Khang Thành đang làm việc bỗng nói, “Xin lỗi anh, vì tổ chức sinh nhật cho tôi mà vẫn chưa làm xong việc.”
Tay gõ phím của Khang Thành dừng lại, “Không cần xin lỗi, tôi sẽ chú ý.”
Nhĩ Nhĩ ngây người, thấy Khang Thành đứng dậy, tiến lại gần, cởi khăn lau tóc xuống, xoa xoa mặt bên trái của cô.
“Chỗ này có giọt nước.” Anh cầm lên một nhúm tóc.
“Á, ừ!” Nhĩ Nhĩ phản ứng lại, “Cảm ơn, tôi, tôi đi sấy đây.” Nói xong liền chạy vào phòng. Đóng cửa xong, cô tựa vào cửa hít thở sâu.
Hô hấp ngừng lại phút chốc ban nãy là chuyện gì thế. Thật sự không ổn.
Khang Thành trong phòng khách, nhìn chiếc khăn bị bỏ quên trên tay, cười cười, mang vào nhà tắm, trở về chỗ gập máy tính lại, cũng về phòng.