TRỞ VỀ THẬP NIÊN 70 DÙNG HUYỀN HỌC LÀM GIÀU

Phó Bình Phục không trực tiếp trở về nữa, trong lòng cũng đang rất loạn, cũng không khác Quý Hồng Sinh chút nào, một đường lưu loát, chạy xe thật chậm mà trở về An Bình thôn.

Phó Diễm hiện tại đang cùng Vương thục Mai chuẩn bị vài thứ đồ dùng để ngày mai đi vào bệnh viện trong thành phố làm thủ tục kiểm tra, nhìn thấy tiểu thúc chạy vào, liền sợ hãi nhảy lên hỏi.

"Tiểu thúc! Ngươi sao đã trở lại rồi?". 

Phó Diễm khó hiểu, lên tiếng hỏi.

"Ngươi xem! Làm sao mà chạy xe lại cả người toát đầy mồ hôi thế? Bình Phục! Ngươi có làm sao không?". 

Phó Đại Ny nhanh chóng lấy khăn mặt cho hắn lau mồ hôi. Phó Bình Phục vẫn còn đang đứng thở dốc, nghỉ ngơi một hồi, lại uống cạn một chén nước mát, lúc này mới mở miệng nói chuyện.

"Tiểu Hỏa! Hai ta đi ra ngoài nói chuyện đi." 

Phó Bình Phục kéo Phó Diễm đi ra ngoài. Việc này nói ra dễ dàng làm sợ người khác. Huống chi đại tẩu nhà mình còn đang hoài hài tử.

"Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt ta cùng tỷ tỷ ngươi?".

"Không có gì đâu đại tẩu. Một lát chúng ta sẽ trở lại."

Phó Bình Phục kéo Phó Diễm đi đến dưới tàng cây sơn tra, vừa lúc Phó Đại Dũng từ bên ngoài trở về, nhìn thấy hắn ở đây cũng rất kỳ quái.

"Ngươi sao lại trở về rồi? Hôm nay không đi làm à?".

"Đại ca! Đã xảy ra chuyện rồi, ta chỗ nào còn có tâm tư để đi làm." 

Vẻ mặt Phó Bình Phục sốt ruột.

"Có chuyện gì? Chậm rãi nói!".

"Giữa trưa, ta đi trả tiền cho Quý tiên sinh, xong việc vừa muốn đi, hắn liền lôi kéo ta không bỏ. Nói với ta, ngày hôm qua ở huyện cách vách, có người giữa ban ngày bị sét đánh chết." 

Phó Bình Phục vẻ mặt thần bí kể lại, Phó Diễm vừa nghe thì ngẩn ra, cái này sẽ không có quan hệ gì cùng với lá lôi phù của mình chứ?.

"Cái đó và chúng ta có quan hệ gì? Ta cũng không làm việc gì đuối lý cả! Ngươi xem ngươi, suốt ngày lo đầu lo cuối." 

Phó Đại Dũng vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.

"Đại ca! Ngươi quên lá bùa ngày hôm qua của Tiểu Hỏa sao? Lúc đó cũng đánh ra một tia sét đúng không? Quý tiên sinh nói với ta, người kia chết chính là thời điểm kia đấy!".

Phó Đại Dũng cùng Phó Bình Phục đồng thời nhìn về phía Phó Diễm, sẽ không phải do lá bùa kia của Tiểu Hỏa đi? Lá bùa kia linh nghiệm như vậy?.

"Cha! Ý tứ kia của ngươi cùng tiểu thúc là sao? Ta làm sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy chứ?".

Phó Diễm cắn răng nói, việc này chết cũng không thể thừa nhận. Bằng không sẽ khiến bọn họ cả ngày đều lo lắng đề phòng.

"Thật không phải do lá bùa kia của ngươi sao?". 

Phó Đại Dũng hồ nghi hỏi.

"Cha! Ngươi nghĩ đem ta trở thành thần tiên rồi sao? Cách xa như vậy, làm sao có thể! Ngươi xem khuê nữ ngươi có giống tiên nữ hạ phàm hay không?". 

Phó Diễm xoay người một cái, cho cha mình nhìn một vòng. Phó Đại Dũng, Phó Bình Phục cùng ngẫm lại, đúng vậy, khuê nữ (chất nữ) nhà mình hẳn cũng không có bản lĩnh nghịch thiên như vậy. Yên lòng, Phó Đại Dũng liền quay sang cùng nói chuyện với Phó Bình Phục. 

Hắn muốn bảo Phó Bình Phục hỏi lại xưởng gia cụ một chút, xem chỗ nào có thể mua gỗ tốt để làm đồ dùng, hắn cũng không thể suốt ngày đi lên núi chặt cây, hơn nữa chất lượng gỗ trên đó cũng không thực sự tốt. Phó Bình Phục nghĩ nghĩ. 

"Xưởng gia cụ nhập gỗ cũng là chuyển từ trên lâm trường xuống, để ta trở về hỏi một chút. Đại ca, nếu mua số lượng ít, khả năng không quá dễ đâu. Ngươi có thể tìm người khác giúp đỡ, hỏi thẳng xem làm một cái thùng ủ rượu hết bao nhiêu tiền, như vậy hẳn là có thể."

Phó Đại Dũng gật đầu, tiếp thu đề nghị của Phó Bình Phục, quyết định đem chuyện này cấp cho Nhị Khuê, Phó Đại Dũng ngay lập tức ngựa không ngừng vó, ra ngoài đi tìm Nhị khuê.

Buổi chiều, Phó Bình Phục còn muốn đi làm, liền cưỡi xe đạp đi luôn. Phó Diễm âm thầm thở phào một hơi. Nàng là thật không nghĩ tới, uy lực lôi phù của mình lại lớn như vậy! Xem ra nàng  phải một lần nữa đánh giá lại phù họa của chính mình. Khả năng mọi chuyện cũng không đơn giản giống như nàng nghĩ. Nếu lôi phù có thể trực tiếp đem một người đánh chết, thì khả năng nàng đang nắm giữ một cái đại sát khí. Nghĩ vậy, Phó Diễm cả người đều run lên. Chính mình từ này sẽ không bị người ta bắt lại sau đó hủy diệt chứ? Xem ra về sau càng phải điệu thấp một chút. Sự tình nào có thể tự mình giải quyết thì kiên quyết sẽ không thể dùng bùa. Nếu không lại xảy ra chuyện gì, thì quả thật là phiền toái.

Phó Bình Phục cũng là nghĩ mà sợ, hắn vừa đi xe vừa nghĩ lại, sau đó tâm hắn trầm xuống khi nhớ lại biểu tình của Phó Diễm, từng chút, từng chút một, hắn cảm thấy Tiểu Hỏa khẳng định đang nói dối, cái thiên lôi kia nói không chừng, thật sự cùng nàng có quan hệ.

Nghĩ đến đây, Phó Bình Phục quay xe, hướng về phía công xã mà đạp. Hắn muốn nói chuyện cùng Quý Hồng Sinh thêm một chút, dặn dò hắn không cần đem chuyện này tiếp tục nói ra.

Đến công xã, tìm được Quý Hồng Sinh, Phó Bình Phục đem suy nghĩ của mình sắp xếp lại một chút rồi nói cùng Quý Hồng Sinh.

"Quý đại ca! Ta vừa đi hỏi chất nữ của mình rồi, vật kia của nàng chính là thủ thuật che mắt, không có thần kỳ như vậy đâu. Khả năng đây là trùng hợp thôi. Việc này chúng ta vẫn là đừng nói ra bên ngoài, nếu là thật sự bị người khác chú ý, đến lúc đó đều không nói rõ ràng được đâu."

"Ta hiểu! Ta hiểu! Chuyện này cùng ta không có quan hệ gì cả,  chỉ là ta nghe được một cái tin tức như vậy liền kể lại cho ngươi thôi mà." 

Quý Hồng Sinh cũng tương đối khéo léo, ngay lập tức liền sửa miệng.

"Kia Quý đại ca! Vậy ta đi trước nha, có việc gì chúng ta nói chuyện sau. Đúng rồi! Ngươi phải cẩn thận đường huynh kia đấy! Nói không chừng chính là hắn mơ ước phòng ở kia của ngươi, nghĩ muốn mua lại với giá thấp." 

Thời điểm trước khi đi, Phó Bình Phục nhắc nhở Quý Hồng Sinh thêm một câu. Quý Hồng Sinh lập tức nhớ tới việc này, như thế nào hắn lại đem chuyện này quên mất. Sau đó, hắn liền cẩn  thận cân nhắc lại, hắn nhớ cũng không có nói ra việc mình muốn đem phòng ở bán đi, quả nhiên, đường ca hắn liền đi lên hỏi xem có bán hay không? Nói hắn muốn mua lại, còn dám trả giá rất thấp, cơ hồ chính là tặng không.

Quý Hồng Sinh giận dữ, lập tức cùng đường ca chặt đứt quan hệ. Đường huynh hắn sau đó biết được sự tình Mã đại sư bị sét đánh chết, càng là không dám tiếp tục phiền hắn nữa. 

Phó Đại Dũng thành công đem việc làm thùng rượu giao cho Nhị Khuê, trong nhà Nhị Khuê đang có gánh nặng kinh tế, lần nữa có thể tìm được công việc này, người một nhà đều thật cao hứng.

Kế tiếp Phó Đại Dũng chính là chuyên tâm nhưỡng rượu, trong đội xản xuất đã phát thông báo rồi, tháng sau sẽ bắt đầu làm việc, bắp ngô chuẩn bị đến thời điểm thu hoạch. Điều này cũng đại biểu cho việc mấy người Phó Diễm cũng sắp khai giảng. 

Ngày hôm sau, trong nhà trở lại yên lặng, mấy huynh muội Phó Diễm không có việc gì liền vẫn luôn học tập đọc sách. Phó Diễm sang năm liền lên trung khảo, mà Phó Sâm cùng Phó Miểu cũng tiến lên cao nhị.

( Trung khảo tương đương với THCS, còn Cao nhị tương đương THPT, ở đây mình để nguyên như vậy, đúng với văn án - Quang Vũ).

"Ai! Không biết chúng ta đọc sách nhiều như vậy làm gì a, lại không thể thi đại học." 

Phó Sâm cầm quyển sách trong tay để lên bàn, chính mình thì thà thì thầm mà nói.

"Ai nha! Ngươi đừng có như vậy, học hành mà nóng vội là không được đâu." 

Phó Miểu cũng cảm thấy thật phiền. Chỉ có Phó Diễm dĩ nhiên vẫn ngồi ở trước bàn, nàng bắt đầu ôn tập lại tất cả từ đầu, hiện tại đã học đến tri thức của sơ trung, nàng cần phải tăng thêm sức mới được.

"Hai ngươi nhìn Tiểu Hỏa xem, ta ở đằng sau cũng nghe thấy tiếng oán trách của các ngươi!"

Vương Thục Mai hôm nay có lịch đi bênh viện kiểm ta, hiện tại vừa lúc trở về, vừa vào cửa chợt nghe thấy thanh âm oán giận của Phó Sâm.

"Nương! Ngươi kiểm tra như thế nào rồi? Tiểu đệ đệ có tốt hay không?". 

Phó Miểu nhanh chóng chạy đến.

"Hảo! Thầy thuốc nói, chỉ cần bảo trì như hiện tại liền tốt. Một tháng đi kiểm một lần. Dù sao nương ngươi cũng lớn tuổi, thầy thuốc nói gọi là gì nhỉ đại ca, cái từ kia ý." 

Phó Đại Ny mang theo Lệ Lệ, Phân Phân cũng cùng đi.

"Sản phụ cao tuổi." 

Phó Đại Dũng đang thu thập đồ vật vừa mang về, nghe vậy liền quay vào nói.

"Đúng nha! Sản phụ cao tuổi, cho nên chúng ta đừng có ai chọc nương ngươi sinh khí ha, để nàng nghỉ ngơi nhiều một chút." 

Phó Đại Ny nghiêm túc nói.

"Các ngươi xem tiểu cô kìa, coi ta là thành động vật quý hiếm cần bảo hộ luôn rồi."

Vương Thục Mai cười nói.

"Nương! Ngươi hiện tại chính là động vật bảo hộ quý hiếm nha!". 

Phó Sâm cợt nhả mà nói.

"Ngươi! Ngươi chỉ giỏi chọc tức ta là giỏi. Học tập như thế nào vô dụng như vậy? Ngươi xem đại ca ngươi, tốt nghiệp trung học xong mới có cơ hội, nếu không tốt nghiệp được trung học, có thể tham gia bộ đội có văn hóa như vậy sao?". 

Vương Thục Mai nhìn Phó Sâm, tính tình hắn lúc nào cũng nhanh nhảu liền có chút đau đầu.

" Ta biết! Ta biết rồi nương! Ngài mang thai về sau càng dong dài, cẩn thận đệ đệ cũng biến thành dong dài đại vương!".

"Ta xem ngươi muốn tìm đánh!".

Đinh linh linh ~ người phát thư đến.

"Phó Đại Dũng, nhà ngươi có thư này."

"Còn có Phó Diễm, đó cũng là người nhà ngươi đúng không? Còn có một bao lớn, cũng là nhà ngươi!".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi