TRỞ VỀ THẬP NIÊN 70 DÙNG HUYỀN HỌC LÀM GIÀU

Trở lại nhà Cát Hồng Anh, Phó Diễm chăm chú quan sát hai nhi tử của hắn. Tơ hồng trên người hai hài tử đã lui hết, chỉ còn lại toàn thân phát sốt, không có tiến triển gì.

Phó Diễm quyết định làm người tốt tới cùng, trực tiếp cho mỗi người một cái tỉnh não phù, đốt thành tro rồi nâng chúng dậy, cho uống vào, cuối cùng nhiệt độ cao cũng bị đẩy lui hoàn toàn. Vốn nàng giải quyết sự tình rắc rối này cho Cát gia, cũng không nghĩ sẽ làm Lôi Phong, dù sao cũng vì cô cô và hai tiểu muội ở nhà.

( Lôi Phong: bên TQ thường dùng từ này để chỉ những người hành hiệp trượng nghĩa mà không muốn lưu tên.)

Đồng lão thái là một phụ nhân nông thôn thấu tình đạt lý hiếm thấy, Phó Diễm đối với nàng cũng luôn bội phục, cho nên tinh tế giải thích qua cho nàng biết tiền căn hậu quả của việc này. Đồng lão thái nghe vậy thì rối rít cảm tạ, còn có chút xấu hổ. Đệ muội nhà mình đối xử với Đại Ny như vậy, gây ra những việc kinh khủng đó, dù bị nói là ác bà bà cũng không ngoa, theo lý thuyết hai nhà sẽ phải trở thành kẻ thù. Nhưng nha đầu Phó gia chẳng những không mang thù, còn cứu một đại gia đình nhà nàng. Nàng có chút không biết nói cái gì cho phải.

"Nãi nãi! Ngài hãy để cho đại thúc đi xung quanh hỏi một chút, hài tử toàn gia các ngươi, còn có người nào gặp phải tình huống tương tự, ta đây có ba lá bùa này, đem đốt thành tro rồi chia cho mọi người cùng uống thì sẽ khỏi." 

Phó Diễm lại chủ động cống hiến, xuất ra thêm ba lá bùa nữa.

"Nha đầu! Khó thấy người nào có được lòng dạ như ngươi! Lão bà tử ta thật sự hổ thẹn! Đại Ny! Bá nương xin lỗi ngươi!". 

Đồng lão thái quả thật cảm thấy xấu hổ không thôi. Lúc này, Cát Hồng Anh đã chạy đến trong tộc để hỏi ý kiến. Phó Diễm còn phải về nhà nhìn hai muội muội xem tình hình ra sao, liền đứng lên muốn đi.

"Nha đầu! Theo ý kiến của ngươi, vì sao Cát gia chúng ta lại gặp phải chuyện như thế này chứ?". 

Đồng lão thái trong lòng cũng thực buồn bực, nhà mình chỉ là một gia đình bình thường, như thế nào sẽ chọc tới cao nhân như thế? Vừa xuống tay là đã muốn đẩy người ta vào chỗ chết! Phó Diễm nhìn thoáng qua Phó Đại Ny, nàng cũng không muốn gạt họ. Trực tiếp ăn ngay nói thật.

"Không biết cụ thể ra sao, hẳn vẫn là do người chị em dâu tốt kia của nãi nãi tự mình rước lấy."

Đồng lão thái nghiến răng nghiến lợi, quyết định trời vừa sáng liền đi đến nhà tộc trưởng để nói cho rõ ràng. Phó Diễm cáo từ Đồng lão thái, trực tiếp trở về nhà.

Về đến nơi mặt trời đã lên cao, vừa vào cửa, Vương Thục Mai đã đứng dậy đón, lúc này nàng mang thai cũng hơn bốn tháng, bụng đã bắt đầu nhô ra, cả một đêm không ngủ, bộ dáng mệt mỏi, hai mắt che kín tơ máu.

"Các ngươi trở lại rồi! Vừa nãy hai nàng mới hạ sốt xong vẫn còn đang ngủ đấy! Đại Ny! Ngươi vào xem đi."

"Tẩu tử! Làm liên luỵ ngươi rồi, nơi này giao lại cho ta. Ngươi là phụ nữ có mang, nhanh đi về ngủ bù một chút, lát nữa làm cơm xong, ta sẽ gọi ngươi." 

Phó Đại Ny nhìn Vương Thục Mai như vậy, vội vàng đuổi nàng đi ngủ.

"Được! Vậy ta đi nghỉ trước. Quả thật là có điểm buồn ngủ."

Phó Diễm cũng đi vào nhìn thử, ảnh hưởng của hai nàng so với hai nhi tử nhà Cát Hồng Anh kia thì nhỏ hơn rất nhiều, cho nên lúc này vẫn nằm ngủ thật ngon. Phó Miểu chiếu cố hai muội muội đến hơn nửa đêm, không nhịn được ngáp một cái, nhưng nàng cùng Phó Sâm cũng không tính xin nghỉ học. Lên cao trung, một ngày không đến lớp thì sẽ không theo kịp bài giảng của lão sư. Cho nên đợi Phó Đại Ny làm cơm xong, ăn no, hai người trực tiếp đi đến trường. 

Phó Diễm nhìn bộ dáng chăm chỉ học tập của huynh tỷ nhà mình, vụng trộm bỏ thêm không ít linh tuyền vào trong bát, sau đó bưng đến cho hai người uống. Nàng cũng đang tính tự mình đi xin phép nghỉ ngày hôm nay, không ngoài sở liệu, hôm nay thôn Tiểu Chu chắc chắn sẽ có người đến, nên nàng cần phải ở nhà. Vì thế dặn dò tỷ tỷ xin nghỉ giúp mình.

Phó Diễm đi vào phòng, đóng cửa lại. Trực tiếp lắc mình vào không gian. Vừa rồi, thời điểm thu được tinh thạch màu đen kia, nàng có một loại cảm giác, thứ này sẽ có lúc cần dùng đến, nàng phải nghiên cứu một chút xem sao.

Lúc Phó Diễm đang bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu thì người thiết trận hại người tối qua là Bạch Phi, đang đi trên đường tự nhiên mồm phun máu tươi không ngừng, Long Sinh bên cạnh vừa đỡ hắn cũng vừa cảm thấy tim đau nhói. Đây là bị phản phệ? Cố gắng dìu Bạch Phi sang bên đường, lấy từ trong ngực ra một lọ bổ khí đan, nhét vào miệng cho hắn uống.

"Sư phụ! Có người phá trận của ta!". 

Bạch Phi miệng đầy máu tươi, không cam lòng gào lên! Làm sao có thể?.

"Tiểu Phi! Trước tiên đừng động! Hai thầy trò chúng ta gặp phải cao nhân rồi, lần này mà không đi thì cả hai chúng ta đều phải bỏ mạng tại đây! Ngươi nuốt viên bổ khí đan này vào, điều tức một chút, chúng ta phải đi nhanh lên!".

Long Sinh nhìn đồ đệ, cắn răng nói, đợi trên mặt hắn bắt đầu có huyết sắc trở lại, thì ngay lập tức liền dìu hắn đứng lên, tiếp tục chạy. Thời điểm lần sau gặp lại Long Sinh thì lúc đó hắn đã trở thành một trong những đại sư hàng đầu của Hương Cảng, tất nhiên đây đều là nói sau.

Phó Diễm nghiên cứu xong tinh thạch màu đen, phát hiện bên trong không có gì đặc biệt. Liền ném vào một góc không gian, ai biết vừa ném vào, đất vàng xung quanh đều ngay lập tức biến thành màu đen. Thì ra vật này là phải dùng như vậy, thế mà lại đem nó đi để hại người. Tên thứ này hẳn là thổ linh thạch trong tuyền thuyết, có thể dùng để cải thiện thổ nhưỡng. Không biết đồ vật này của niên đại nào?  Đến tay thầy trò Long Sinh liền biến thành độc vật hại người. 

Nàng cũng không biết được rằng, để có được khối tinh thạch này mà Long Sinh đã phải sát hại hai người huyền môn khác. Phó Diễm nhặt lấy nó, cầm lên tay, thấy đất phía dưới cũng không bị biến trở về như cũ, cho nên nàng nhận định, chỉ cần để thứ này trong không gian một lát liền hoàn toàn cải tạo được thổ nhưỡng ở đây. Phó Diễm lại đặt nó xuống, trong lòng nghĩ thầm, không biết liệu tác dụng của thứ này có thời hạn hay không, nếu như là vô hạn mà nói, chưa tính đến việc sau này sử dụng ra sao, hiện tại để làm vật tăng cường sinh thái trang viên linh tinh cũng quá tốt rồi. Nhưng là tạm thời vẫn phải để nó trong không gian này trước đã.

Trịnh Minh cũng đã trở lại, sau chuyến công tác lần này, hắn quyết định sẽ xin Trịnh Tông cho phép ra ở riêng, tự mình mua một cái tiểu viện để ba người một nhà cùng ở. Về phần gia sản thì cái gì cũng có thể không cần, dù sao hắn cũng không phải là thân nhi tử. Vì thế hắn xin nghỉ ba ngày ở nhà, chuẩn bị xin phân nhà ở riêng xong, sau đó sẽ đi qua cảm ơn Phó Diễm rồi mới lại đi làm. Hơn nữa hắn đối với sinh hoạt trong đoàn xe cũng có chút chán ghét, nghĩ chính mình muốn làm thêm việc gì đó. Tuy nhiên, khi vừa đề xuất với Trịnh Tông thì hắn cũng không đồng ý.

"Tiểu Minh! Ngươi đây là vì sao, nhất định muốn ở riêng? Ngươi đừng nói nữa, ta sẽ coi như chưa từng nghe thấy." 

Trịnh Tông cũng là có tư tâm riêng của mình, lão nhị làm những việc như vậy, có thể chết già hay không thì chưa biết, lão tam lại là người tính tình lạnh lùng, nói không chừng chính mình về sau dưỡng lão vẫn là phải dựa vào Trịnh Minh. Hơn nữa hắn cũng thật lòng rất thích Trịnh Minh, lúc nào cũng nghĩ đến việc người một nhà thân thân thiết thiết. Nhưng Trịnh Minh lại không nghĩ như vậy, hắn không nhịn được nữa, nhìn sắc mặt nhị thẩm nhiều năm như vậy, hắn không nghĩ phải để con mình cùng tức phụ tiếp tục giống mình như xưa.

"Cha! Ta biết nếu đem việc ở riêng nói với ngài, khả năng ngài cảm thấy ta có chút vong ân phụ nghĩa. Nhưng là có chút việc, không giống như là ngài nghĩ đơn giản như vậy đâu. Mẹ ta, nàng không thích ta ở trong cái nhà này. Ta là con trai của ngài, như thế nào ta cũng đều có thể chịu đựng, nhưng Xuân Vũ không cần như thế, ta thường phải đi ra ngoài, không ở nhà, nhiều chuyện vụn vặt Xuân Vũ chịu ủy khuất, nếu đến lúc quá sức chịu đựng, nàng bỏ đi, con ta không thể không có mẹ!".

"Nương ngươi quả thật lòng dạ có chút hẹp hòi, nhưng là ta xem nàng đối với con dâu cả cũng không quá tệ. Làm gì có bà bà nhà nào hợp con dâu? Ngươi kêu con dâu nhẫn nại hơn một chút là được mà." 

Trịnh Tông cũng không nghĩ đây là đại sự gì. Từ xưa đến nay, nào có bà bà thật lòng đối xử tốt với tức phụ con trai đâu.

"Cha! Là ta chịu không nổi. Ta tình nguyện cái gì cũng không cần, ta cũng muốn đi ra ở riêng bên ngoài, ngài thành toàn cho ta đi." 

Trịnh Minh bất đắc dĩ.

"Ngươi.... ngươi chỉ vì như vậy liền không muốn ở cái nhà này nữa sao?".

Trịnh Tông vẻ mặt bất khả tư nghị.

"Cha! Có chút chuyện đến bây giờ ta cũng chưa nói qua. Lúc ta sáu tuổi bị ngã xuống sông,  nương liền đứng im ở trên bờ ôm Trịnh Trí mà nhìn ta. Nếu không phải nãi nãi tới kịp, ta sớm đã không còn. Mùa đông năm mười ba tuổi ta phát sốt, nương cầm đến cho ta một cái chăn, căn bản không phải làm bằng vải bông, mà là hoa lau, lấy thuốc cho ta đều trộn thêm nước, không chết là do mạng ta lớn. Cha! Ta không muốn con ta lại tiếp tục phải trải qua tháng ngày như vậy! Cha mẹ đẻ không thương ta, chỉ coi ta như cái ngân hàng, không có tiền liền đến xin xỏ, nhìn công ơn sinh thành, ta không thể không cho. Ngài nuôi ta lớn lên, bất kể thế nào, ta đều ghi nhớ, chờ ngài về hưu, ta sẽ đến dưỡng lão, tuyệt không chối từ. Nhưng là hiện tại, cha! Ta chỉ có thể có lỗi với ngài!". 

Trịnh Minh đành phải đem chuyện cũ đều lấy ra, nói hết một lượt. Trịnh Tông nhìn trưởng tử quỳ bên dưới, hắn không nghĩ tới, mẹ bọn nhỏ thế nhưng đã làm ra những chuyện như vậy. Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện cũ một cách rõ ràng, những chi tiết bị xem nhẹ đó thì lạnh cả người. Lời nói vô tâm, ánh mắt thờ ơ. Đều nhất nhất chứng minh lời nói vừa rồi của nhi tử là thật. Hắn cay đắng thở dài.

"Tiểu Minh! Đứng lên đi. Là cha có lỗi với ngươi, mấy năm nay cha như điếc như mù! Ngươi muốn ở riêng thì liền ở riêng thôi! Cha không ngăn cản nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi