TRỞ VỀ THẬP NIÊN 70 DÙNG HUYỀN HỌC LÀM GIÀU

Lúc Phó Diễm nhận được gói đồ của Chu Thu Lộ đưa cho thì nàng mới biết được, Trịnh Minh đã trở thành người trung gian giữa nàng và Trịnh Vĩ, nghĩ đến việc này chững tỏ là Trương Vĩ hẳn đã khảo sát Trịnh Minh một cách kĩ càng, từ tính cách của Trương Vĩ sau những lần tiếp xúc, nàng dễ dàng nhận ra được điều này.

Bên trong cái bọc đó chính là một khối vải dệt, Trịnh Minh nói với Chu Thu Lộ đây là Phó Diễm nhờ hắn mua hộ ở trong thành phố.

"Tiểu Hỏa! Tỷ phu của ta nói là ngươi nhờ hắn mua, bảo ta mang đến đưa cho ngươi." 

Chu Thu Lộ từ khi biết được nhũ danh của Phó Diễm liền bắt đầu nghĩa vô phản cố gọi thẳng luôn, không gọi tên nàng nữa.

"Ân! Ta biết rồi, cảm ơn. Cho ngươi kẹo đại bạch thỏ nè, ăn đi." 

Ngay từ đầu Chu Thu Lộ giống như một tiểu yêu tinh dính người, Phó Diễm tránh cũng không kịp, hiện tại nàng càng ngày càng thích người bằng hữu này hơn, nàng ta vẫn còn duy trì được sự hồn nhiên, ngây thơ chân thiện mỹ ở cái tuổi này, chân chính là một cái tiểu hài tử đáng yêu. Phó Diễm cũng từ trên người của Chu Thu Lộ học được rất nhiều thứ, tỷ như ăn xong khối kẹo đường này thì chúng ta liền đem tất cả chuyện không vui quên đi hết!. 

Một thời gian, sau kì thi khảo thí, các nàng rất nhanh đã trở lại tiết tấu học tập khẩn trương thường ngày. Phó Diễm đã trực tiếp bày tỏ với lão sư rằng sang năm nàng cũng muốn tham gia trung khảo, khiến cho lão sư cũng cảm thấy thực khẩn trương. 

Thời gian này khiến cho Phó Diễm cảm nhận được sự khoái hoạt mà từ rất lâu trước đây nàng không tìm thấy được. Tuy rằng khá bận bịu, nhưng nàng cũng muốn bớt chút thời gian nhìn lại sự tình của Trịnh Minh cho chắc chắn. Vì thế hôm nay đến trường, nàng có nhờ Chu Thu Lộ chuyển giúp một phong thư cho Trịnh Minh. Nội dung chính là hẹn Trịnh Minh đến cung tiêu xã gặp mặt. Phó Diễm cũng đồng thời hẹn Chu Thu Lộ đi cùng luôn, lý do nàng đưa ra đó là đi mua đường đỏ giúp Vương Thục Mai. 

Trịnh Trí từ sau khi chạm mặt lần trước liền thay đổi một người khác đến theo dõi nàng, người mới tới này, Phó Diễm cũng không xem trọng lắm, đến cả Phó Sâm không hề có tính cảnh giác nào cũng thấy được tên này thường đứng phía sau bọn hắn mà nhìn chằm chằm.

Trong lòng Phó Diễm cười lạnh, bọn hắn quả thật thực sự coi trọng một học sinh trung học như nàng nha, thật đúng là nhọc lòng! Đã vậy thì liền cho hắn một cái sơ hở đi, khiến bọn hắn được thỏa mong muốn là tìm được nhược điểm của nàng, tuy nhiên kế hoạch còn cần phải hoàn thiện thêm một chút.

Phó Diễm cùng Chu Thu Lộ sau khi tan học liền trực tiếp đi đến cung tiêu xã, Mã Tam cũng không quay trở về mà tiếp tục bám sát theo sau, đến cổng thì dừng lại, không vào cùng. Hắn nghĩ thầm, hai tiểu cô nương đến cung tiêu xã thì cũng chỉ là mua cái bút máy với quyển vở mà thôi, ngồi bên ngoài nghỉ một lát còn hợp lý hơn. Phó Diễm liếc mắt quay lại, vốn nàng còn đang suy nghĩ rất nhiều biện pháp để cắt đuôi hắn, không nghĩ tới đằng sau không còn ai nữa cả, liền cười lắc đầu.

Trịnh Minh đã đến cung tiêu xã mua sắm được một hồi, hơn nữa hắn còn đem cả Chu Xuân Vũ đi cùng.

"Đại tỷ!". 

Chu Thu Lộ nhìn thấy tỷ tỷ mình đứng cạnh quầy bán thực phẩm phụ đang mua đồ thì vui vẻ cất tiếng gọi, từ khi Chu Xuân Vũ chuyển ra ở riêng, Trịnh Minh đã mua lại một cái tiểu viện nhỏ, Chu Xuân Vũ vẫn luôn mải mê thu thập cho căn nhà mới, hài tử thì gửi nhờ mẹ nàng trông giúp.

"Thu Lộ! Tan học không về nhà mà ngươi còn tới nơi này làm gì?". 

Chu Xuân Vũ cười tủm tỉm chào hỏi hai người. Trong lòng nghĩ thầm, đây là Phó đại sư sao? Lớn lên trông thật là dễ nhìn. Phó Diễm cùng Phó Miểu đều là kiểu người cao gầy mảnh khảnh, hầu hết là do di truyền của Phó Đại Dũng, không quá phù hợp với con mắt thẩm mỹ thời điểm hiện tại, tuy nhiên nàng lại có khí chất thanh lãnh, khiến cho người ta khi nhìn vào sẽ có cảm giác khoảng cách một chút, rất khó tiếp cận, khiến mọi người không dám tự giác nhìn thẳng vào ngũ quan của nàng mà đánh giá. Không ai biết rằng, trong suy nghĩ của Phó Diễm từ khi trùng sinh đến nay cực kì vừa lòng với bộ dáng hiện tại, chân nàng thật sự đủ dài nha.

"Đại tỷ! Đây là bạn tốt của ta, nàng tên Phó Diễm. Tiểu Hỏa! Đây là đại tỷ, còn đây là tỷ phu ta."

"Tỷ tỷ hảo! Tỷ phu hảo!". 

Phó Diễm nhu thuận lên tiếng chào hỏi hai người. Chu Xuân Vũ cười tủm tỉm đáp ứng, lôi kéo tay nàng vỗ nhẹ, còn khen vài câu. Trịnh Minh bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của Phó Diễm thì mồ hôi lạnh thi nhau tuôn ra như mưa, thấm ướt cả áo, hắn vẫn chưa liên hệ được tiểu cô nương ngây thơ trước mặt này với sức phá hủy mạnh mẽ cùng tiếng nổ ầm ầm của mấy lá bùa hôm trước.

Hàn huyên xong, Chu Xuân Vũ liền nói muốn cùng muội muội đi nhìn thử mấy mẫu vải dệt mới xem sao, lên tiếng chào tạm biệt với Phó Diễm.

"Tiểu Hỏa! Ngày mai gặp lại! Ngươi mua đồ xong rồi thì cũng nhanh chóng trở về nhà đi nhé!". 

Trước khi đi, Chu Thu Lộ còn không quên quay lại, dặn dò Phó Diễm.

"Hảo! Ta biết rồi! Ngày mai gặp!". 

Phó Diễm vẫy tay chào hai tỷ muội nàng. Nhìn bóng dáng hai người nhanh chóng đi đến quầy bán vải thì nàng cũng xoay người, hướng của hông bên cạnh cung tiêu xã mà đi, Trịnh Minh cũng theo sát phía sau. Ngõ nhỏ nơi này trừ bỏ là chỗ chỗ cung tiêu xã thường xuyên sử dụng để bốc dỡ hàng hóa, bình thường rất ít người qua lại, cực kì thích hợp để nàng và Trịnh Minh bàn chuyện.

"Phó đại sư! Ta...". 

Trịnh Minh vừa muốn nói, Phó Diễm liền khoát tay chặn lại.

"Trịnh đại ca! Về sau liền trực tiếp xưng hô bằng tên của ta thôi, hiện tại cách ủy đã cho người nhìn chằm chằm, cho nên không cần gọi khách khí như vậy."

"Cách ủy? Bọn họ như thế nào mà lại đi theo dõi ngươi?". 

Trịnh Minh nghe nàng nói vậy không giấu được bất ngờ và hoảng sợ.

"Nói đến chuyện này, vẫn là do muội muội tốt của ngươi gây ra." 

Phó Diễm không có chút ý tứ giấu diếm nào, trực tiếp đem sự tình phong khẩu phù kể lại cho Trịnh Minh.

"Cho nên Trịnh Trí bởi vì ngươi dám đối mắt cùng hắn, sau đó liền sai người đến giám thị ngươi?". 

Trịnh Minh quả thật cảm thấy thế giới này quá điên cuồng rồi, nhị đệ trong miệng Phó Diễm, cùng nhị đệ của mình là cùng một người sao?.

"Nếu ngươi không tin, đợi lát nữa đi ra ngoài, ở bên cạnh góc tường bên trái có một người đang ngồi xổm ở đó, bất quá ta đoán nếu qua một chút thời gian nữa mà ta không đi ra ngoài, khả năng hắn sẽ tiến vào tìm ta!". 

Phó Diễm nhếch khóe miệng, mỉm cười như có như không.

"Đại sư... Không! Phó Diễm! Sự tình Trịnh Trí ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chú ý động tĩnh của hắn."

Trịnh Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói, bảo Phó Diễm không cần quá lo lắng.

"Cái này không cần ngươi quan tâm, ta tự có biện pháp, nhưng là nếu hắn hành xử ngày một thậm tệ hơn, ta sẽ không bởi vì hắn là đệ đệ của ngươi mà nương tay đâu." 

Ánh mắt Phó Diễm bỗng chốc lạnh hẳn xuống, như hút lấy nhân tâm của người đối diện. Trịnh Minh cười khổ, hắn luôn coi Trịnh Trí như đệ đệ mà đối đãi, nhưng người ta cũng không nhất định coi hắn là đại ca.

"Phó Diễm! Ngươi yên tâm, nếu ta đã lựa chọn làm việc với ngươi thì sẽ không bán đứng ngươi. Ngươi có thể yên tâm, còn về Trịnh Trí, ta chỉ có một điều thỉnh cầu, mong ngươi tha cho tính mạng của hắn, thả cho hắn một con đường sống."

"Trịnh đại ca! Ngươi đem ta nghĩ thành loại người gì? Ta nhiều lắm cũng chỉ là khiến hắn không làm được đội trưởng của cách ủy nữa mà thôi."

"Nếu được như vậy, nói không chừng cha ta còn muốn tới cám ơn ngươi!". 

Trịnh Minh biết rõ suy nghĩ của lão cha nhà mình, hắn đã sớm muốn cho Trịnh Trí đi theo con đường khác, không tiếp tục dấn sâu vào tổ chức này nữa.

"Hiện tại chúng ta nói đến chính sự một chút, lúc này ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần mỗi tháng đem bình an phù ta vẽ ra, giao tới tay Trương Vĩ là được, ngươi trở về nói cho hắn, từ nay về sau một tháng chỉ có một lá bình an phù duy nhất, nhưng sẽ là loại cao cấp. Giá cả so với loại bình thường đắt gấp năm lần."

Trịnh minh cảm thấy loại bình an phù phổ thông Trương Vĩ cũng đã bán rất mắc, vì sao còn muốn hạn chế số lượng lại? Hắn cũng hỏi ra miệng như vậy.

"Cao cấp bình an phù có thể đảm bảo an toàn ở mức độ lớn nhất, trừ phi có đồng môn huyền học đến tự mình ra tay ám hại." 

Phó Diễm nói xong, tiện tay ném cho Trịnh Minh ba lá bình an phù cao cấp.

"Ngươi đã muốn tham gia làm trạm trung chuyển giúp ta và Trương Vĩ, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Đây là lễ vật cho ngươi khi gia nhập. Ba lá cao cấp bình an phù."

"Này.... Phó Diễm! Cái này không thích hợp! Vật này quá quý trọng rồi!". 

Trịnh Minh có chút hoảng, ba tấm phù này có giá đến hơn một ngàn đồng nha!.

"Không có gì không thích hợp cả! Về sau mỗi một lần giao dịch, ngươi liền mang trên người để đảm bảo an toàn. Đây là thứ ngươi xứng đáng được nhận. Thời điểm đeo thì chú ý một chút, đừng cho người khác thấy được, cũng không được cho ngoại nhân sờ vào."

Phó Diễm nói xong, Trịnh Minh cũng gật đầu đáp ứng, hai người thống nhất ngày mười lắm mỗi tháng sẽ gặp nhau, về phần thời gian địa điểm, cách truyền lời như thế nào, Phó Diễm lấy thêm từ trong túi ra một lá bùa.

"Đây là phù truyền tin do ta đặc chế, nếu ngươi muốn tìm ta, trực tiếp xé một góc xuống, ta sẽ biết. Thời điểm có việc gấp thì trực tiếp đem cả lá bùa đi thiêu hủy. Đương nhiên, nếu không có chuyện gì trọng yếu, ngươi có thể nhờ Thu Lộ chuyển lời đến cho ta, viết thư cũng được."

Phó Diễm công đạo xong, liền tạm biệt Trịnh Minh rồi ra về, nàng cũng không nghĩ đến việc sẽ để tên Mã Tam kia tiếp tục đi theo nàng, nàng muốn qua chợ đồ cũ nhìn thử một chút. Thời gian dài không đi tìm được bảo bối nào, trong lòng nàng có điểm ngứa ngáy.

Trịnh Minh cũng quay người đi trở lại cung tiêu xã, đi tìm thê tử cùng tiểu di nhà mình. Chu Xuân Vũ cùng muội muội mới vừa chọn được vài khối vải dệt tốt, đang bàn bạc trở về sẽ cùng thêu một tấm bình phong. Thời điểm ba người đồng thời đi ra bên ngoài, đến cửa, Trịnh Minh hơi chú ý, nhìn xung quanh một chút, quả nhiên nhanh chóng thấy bóng dáng Mã Tam, chính là ở góc tường, hắn đang ngồi xổm hút thuốc.

Mã Tam ngẩng đầu nhìn thấy Chu Thu Lộ đi ra, phía sau không có Phó Diễm, liến trực tiếp đứng bật đậy, nóng nảy đi vào, tìm một lượt cũng không thấy nàng đâu cả, hỏi người bán hàng bên cạnh thì ai cũng nói không biết. Lát sau, hắn liền cúi đầu ủ rũ đi tìm Trịnh Trí, trong lòng cảm khái, lần này lại ăn mắng rồi. Trịnh Minh đi đằng trước để ý thấy bộ dáng hắn đi ra, ánh mắt rầu rĩ hẳn đi, thầm nghĩ, nhị đệ làm việc càng ngày càng quá đáng rồi, không biết kiêng dè ai cả, sau đó thở dài đi thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi