Hà Hưng Gia giơ lủng lẳng hai con chuột lên khiến thím Hồng như gặp được quý nhân: “Cậu Hà này, hay cậu cũng đến nhà tôi xem thử đi, nhà tôi cũng nhiều chuột lắm.
Không những chuột mà còn ruồi, muỗi, bọ nữa, ôi cái lũ phá hoại ấy! Chẳng phải cậu phụ trách diệt trừ bốn hại sao? Cậu xem được thì diệt hết bọn chúng giúp tôi với.”“….” nghe thím béo nói xong Hà Hưng Gia giật giật khoé miệng.“Thím à, nhà thím nhiều kiến trùng chuột bọ như vậy, cháu sợ có mỗi mình cháu thì bắt không xuể.
Hay để cháu về gọi thêm mấy người đồng nghiệp nữa, nhiều người như vậy diệt một lần là sạch ngay, đã thế hiệu suất còn cao hơn nữa, thím thấy có được không?”“Ừ nhỉ! Dù gì giờ cũng không cần gấp.”Thấy thím béo đã bị lừa, Hà Hưng Gia vội co giò bỏ chạy.
Phải biết rằng, nơi này là khu nhà ở của mấy vị lãnh đạo huyện, nếu còn đứng đây, không chừng một lát nữa anh sẽ phải diệt trừ bốn hại cho cả cái khu này mất.Hà Hưng Gia ra khỏi cửa nhà họ Tôn chưa được bao xa thì lại bị bà thím béo kia gọi với lại.“Cậu Hà! Cậu Hà ới!!” Chưa đầy một phút thím béo đã đuổi kịp Hà Hưng Gia, đừng nghĩ tướng bà ấy ục ịch mà tưởng bở, trông thế thôi chứ chạy nhanh phết đấy.Hà Hưng Gia bất đắc dĩ mà dừng bước.“Thím Hồng, còn chuyện gì nữa sao ạ?”“À, tôi quên nói cho cậu nhà tôi ở đâu.
Nhìn kìa, thấy không? Cái nhà xéo xéo đối diện nhà chủ nhiệm Tôn ấy, chính là nhà tôi đó.” - Thím béo vừa nói vừa chỉ trỏ cho Hà Hưng Gia hướng nhà của mình.Trong hoàn cảnh này, Hà Hưng Gia chỉ biết gật đầu cười trừ.“Thím Hồng, thím làm gì mà trông vội vã thế?”Hà Hưng Gia chưa kịp cất bước thì từ xa truyền đến một giọng nói quen thuộc khiến anh sượng trân.
Ngoảnh đầu lại, người đó không ai khác chính là Triệu Toàn.Thấy Hà Hưng Gia ở đây, Triệu Toàn có chút bất ngờ.
Nhưng nhớ lại lần trước Hà Hưng Gia hỏi thăm mình đường đến nhà chủ nhiệm Tôn thì anh cũng đã lờ mờ đoán ra.
Thành thử lúc này, cả hai thập phần ăn ý, đều vờ như không quen không biết gì nhau.“Thím Hồng, đây là … ” - Triệu Toàn nhìn về hướng bà béo dò hỏi.“Giới thiệu với cháu, cậu Hà đây đến từ Đội Phòng Chống Bốn Hại của trạm chăn nuôi.
Giới thiệu với cậu Hà, đây là cậu Triệu, cháu vợ của bí thư huyện.”Thím béo này cũng thật thà ghê cơ, Triệu Toàn hỏi có một câu mà bà ấy đáp lại mười câu.“Đội Phòng Chống Bốn Hại ??”“Cháu vợ bí thư huyện?????”Cả Hà Hưng Gia và Triệu Toàn cùng một lúc lặp lại lời của thím béo rồi trố mắt nhìn về phía đối phương.Tới nước này, Hà Hưng Gia đã hiểu tại sao Triệu Toàn lại đặt để cảm xúc cá nhân khi nhắc đến chủ nhiệm Tôn rồi.
Bởi khi không tự nhiên bên trên bất ngờ điều xuống một người xa lạ, lại còn được nắm quyền quản lý toàn huyện, thử hỏi những cán bộ lãnh đạo địa phương làm sao mà phục cho được.
Và hiển nhiên với cương vị là em vợ bí thư huyện, thì việc Triệu Toàn càng cảm thấy ngứa mắt chủ nhiệm Tôn là chuyện hết sức bình thường.Bà béo thấy thân phận của Triệu Toàn không có gì để giải thích cho nên giới thiệu một chút về Hà Hưng Gia.“Vậy là cháu cũng không biết sao? Đội Diệt Trừ Bốn Hại thành lập ra để tiêu diệt bọn ruồi, muỗi, gián, chuột.
Cậu Hà đây vừa giúp nhà của chủ nhiệm Tôn bắt chuột xong đấy.”“Ồ, là như thế hả!” Không hiểu Triệu Toàn đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn nhìn về phía Hà Hưng Gia và hai con chuột đang vùng vẫy trong tay anh.Hà Hưng Gia cảm thấy hôm ra nay đường quên coi ngày rồi thì phải.
Kiểu này phải chuồn lẹ thôi chứ ở lâu thêm chút nữa không chừng lại đụng mặt chủ nhiệm Tôn hay con trai ông ta thì chết dở.
Anh vội vội vàng vàng cáo từ hai người kia rồi quay lưng bỏ đi một mạch.Vừa về đến nhà, Hà Hưng Gia vào kho lục lọi tìm cái lọ nào không xài đặng nhốt hai con chuột vô.
Kiếm mãi mới được một cái bình nứt nhẹ, anh kiểm tra kĩ càng mọi mặt đảm bảo không con nào dám tẩu thoát thì mới thở phào nhẹ nhõm.Nhưng than ôi! Lần này anh đụng phải hai con chuột lắm lời, không những nói nhiều mà còn nói nhảm.
Suốt dọc đường về anh bị hai đứa này tra tấn đến lùng bùng lỗ tai.
Lần trước ở bãi rác, Hà Hưng Gia vốn chỉ muốn tìm hai con chuột “bà tám” một chút để có thể thu được nhiều tin tức hơn.
Ai mà có ngờ đâu mò trúng hai cái loa phát thanh nói luyên thuyên, liên hồi khiến anh điên đảo tinh thần.Lúc này nghe hai đứa nó tranh luận với nhau thì hoá ra đây là hai thằng đực rựa.
Người xưa có câu có câu: một núi không thể có hai hổ, trừ phi một vua một hậu (1) chính là để áp dụng trong trường hợp hai thằng nhãi ranh này._______________________________Chú thích :(1)Một núi không thể có hai hổ: Một núi hai hổ tất yếu sẽ đánh nhau, hai hổ đánh nhau sẽ có một con bị thương, con còn lại sẽ xưng vua, dùng để ám chỉ hổ đực.
Trừ phi một vua một hậu: Nếu trong một ngọn núi có hai con hổ, một đực một cái, nam nữ cùng làm không biết mệt, âm dương tương hợp yêu thương nhau, ai nấy đều vui vẻ thì tự nhiên được sống trong sự hài hòa, không có tranh chấp..