TRỞ VỀ THẬP NIÊN 70 LÀM THÚ Y


Triệu Nhị kia khi vừa nghe nhắc đến công an thì đái ra quần, sợ hãi mà hô lớn:“Không…không..không phải tôi, chính là Hồ Bân.

Buổi sáng hôm qua tôi thấy hắn ôm một bó cỏ khô đi đến cho lừa ăn…một lúc sau thì hai con lừa có biểu hiện không khoẻ.”Lần đó thấy nhưng không báo cáo vì hắn nghĩ Hồ Bân là con trai chủ nhiệm công xã nên không dám đắc tội.Vừa nãy, Hồ Bân vẫn còn oai oái kêu đau, cho đến khi bị Triệu Nhị chỉ mặt thì sợ hãi hoảng loạn, mồm năm miệng mười vội vã biện bạch: “ VU KHỐNG, tôi không có…tôi không có làm vậy.”Còn dám chối, Hà Hưng Gia trừng mắt nhìn chằm chằm Hồ Bân: “Cậu không có, vậy sao con lừa không đá người khác mà lại đá cậu?”“Ai mà biết con lừa đó phát điên vì cái gì!!!!”“Được lắm, bây giờ ở đây có rất nhiều người làm chứng, tôi sẽ cho người thả dây cương, xem ngoài cậu ra thì nó còn muốn đá ai nữa.” Hà Hưng Gia nói xong thì ra hiệu cho người bên kia thả tay.Hồ Bân kia vốn chỉ là một thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, vẫn đang đau đớn vì một bên xương sườn bị gãy.

Giờ lại nhìn thấy bộ dạng con lừa hung hăng nâng chân trước chuẩn bị nhào về phía nó mà tiếp tục xuất cước, khiến nhóc con sợ hãi oà khóc.“Tôi không cố ý, lúc đầu cho nó ăn chỉ muốn nó bị bệnh, ai dè nó sẽ chết đâu…huhu…huhu”Lúc này cả dân làng ai cũng bất ngờ mà “Ồ” lên một tiếng.Hóa ra hai ngày trước Hồ Bân về thăm ngoại, nhìn thấy con lừa thì liền muốn cưỡi nó.

Nhưng lừa ta tính tình rất khó chịu, không muốn để người lạ cưỡi trên lưng nên cứ vùng vẫy chẳng chịu đứng yên.

Vì thế làm cho Hồ Bân lúc đang cố gắng bám cổ trèo lên bị chới với té nhào xuống đất.Cảm thấy con lừa làm mình mất mặt trước đám trẻ trong thôn, nên khi nghe dân làng bảo rằng lừa ăn dây khoai (1) khô sẽ bị táo bón.


Hồ Bân liền nghĩ ngay ra cách xả giận, lợi dụng lúc vắng người hắn liền lẻn đến bên hông chuồng trại quẳng vào một bó dây khoai lang đỏ.

Vốn chỉ định làm bọn lừa bệnh một hồi cho bõ tức ai ngờ sự tình nghiêm trọng đến mức Ma Ma phải tử vong.

Quá hoảng loạn, lại sợ hiện trường còn lưu lại bằng chứng thành ra giữa đêm hôm khuya khoắt Hồ Bân trốn nhà mò tới đây kiểm tra.

Nhưng xui sao bị Cục Đá phát hiện hắn chính là hung thủ thế nên ngay lập tức tung cước báo thù cho Ma Ma tội nghiệp.Hồ Bân vì một phút nông nổi hại chết Ma Ma, Cục Đá quá đau lòng trước sự ra đi của tri kỷ thân thiết mà tặng cho Hồ Bân cú đá gẫy cả xương sườn.Oan có đầu nợ có chủ (2), việc kiện tục đấu tố tiếp theo Hà Hưng Gia không thể can thiệp vì nó vượt khỏi chức trách của anh.

Những gì có thể làm anh đã làm cả rồi.

Bằng khả năng của bản thân, anh đã giúp cho sự ra đi của Ma Ma được minh bạch và trả lại một lời công bằng cho Cục Đá.

Nó không vô duyên vô cớ làm loạn, tất cả là mọi chuyện đều là nhân quả báo ứng mà thôi.Nếu nói động vật có linh tính và tình cảm chắc thời này hiếm người tin.

Nhưng Hà Hưng Gia lại có thể cảm nhận rất rõ.


Chả biết có phải vì cảm kích anh đã ra mặt bảo vệ mình trước mẹ con Hồ Bân và toàn thể thôn dân hay không mà Cục Đá tự nhiên quấn quýt anh hơn bình thường.

Hôm sau trước khi bọn họ rời khỏi thôn, Cục Đá còn chạy đến bên, dụi vào bụng anh…như một lời cảm ơn chân thành!Nhìn sự việc trước mắt, lại cảm nhận được biểu cảm nũng nịu của anh lừa đực, Sư Phụ Đỗ nhoẻn miệng cười rồi bắt đầu dành sự chú ý đặc biệt đến cậu học trò Hà Hưng Gia.Tận khi bước ra khỏi cổng thôn, Hà Hưng Gia vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn lại, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót.

Từ giờ trở đi, Thôn Thạch Ma chỉ có Cục Đá (Thạch) mà không còn Ma Ma nữa rồi…Sung, mơ ăn khó, ai ơi!
 Sung ăn thời chát, mơ thời chua sao!
 Chưa bằng sống biệt ly nhau,
 Ruột gan chua chát lại đau bội phần.

(3)====Chú Thích:(1)Dây khoai lang (Caulis Fici Tikouae): còn được gọi là lựu đất , vượt sông rồng , mướp đất, v.v., thuộc họ Dâu tằm , là thân và lá khoai lang của cây Dâu tằm.

Dây leo lâu năm rụng lá , toàn thân có nhũ.

Rễ khí dạng sợi, bám vào cây hoặc đá.


Thân cây hình trụ hoặc hơi dẹt, màu nâu, phân cành nhiều và các đốt hơi to.(2)Cụm từ "oan có đầu, nợ có chủ" là một thành ngữ tại Việt Nam.

Nó có nghĩa là oan trái đều có nguyên nhân và nợ nần đều có chủ nợ, không phải tự nhiên mà bị mắc nợ hay mắc oan.(3)Đây là đoạn trích trong bài thơ Sinh Ly Biệt của nhà thơ Bạch Cư Dị ( 白居易; 772 - 846).

Ông là nhà thơ Trung Quốc nổi tiếng thời Đường, là một trong những nhà thơ hàng đầu của lịch sử thi ca Trung Quốc.

Đối với một số người yêu thơ văn thì người ta chỉ xếp ông sau Lý Bạch và Đỗ Phủ.食檗不易食梅難
檗能苦兮梅能酸
未如生別之為難
苦在心兮酸在肝Thực bá bất dị thực mai nan
Bá năng khổ hề mai năng toan
Vị như sinh biệt chi vi nan
Khổ tại tâm hề toan tại can!Dịch nghĩaĂn quả bá không dễ, ăn mơ khó
Sung thì chát mà mơ thì chua
Nhưng chưa khó bằng cảnh sinh ly
Chát ở trong tim, chua ở trong gan.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi