Tác giả: Mộc Yêu Nhiêu
Thể loại: Ngôn Tình , Trọng Sinh , Cổ Đại
Nguồn: Truyện Full
Trạng thái: Đang ra
Độ dài: 121 chương
Lượt xem: 3880
Văn án: Thể chất của Minh Trăn hơi yếu ớt, đi suốt chặng cả chặng đường dài cộng thêm mùa đông lạnh lẽo đã nhiễm chút gió lạnh. Vì vậy, sau khi về đến nơi thì nàng ngã bệnh. Kỳ Sùng tạm thời hủy bỏ đại lễ phong hậu, trước tiên đưa Minh Trăn đến hành cung đã. Hành cung có suối nước nóng ấm hơn những nơi lân cận, Minh Trăn sợ nhất là mùa đông, e là lại phải ở nơi này để qua mùa đông năm nay rồi. Tiểu cô nương trốn trong chăn không muốn ra ngoài, nàng luôn cảm thấy bên ngoài quá lạnh, nàng ngủ rất ngon và sâu, không thèm đoái hoài đến ai cả. Sau khi Cao thái y bắt mạch cho Minh Trăn, y bước ra và nói với Kỳ Sùng: “Thể chất của cô nương có hơi yếu, có lẽ gặp chuyện mệt mỏi cộng thêm gió lạnh xâm nhập cơ thể cho nên mới cảm thấy mệt mỏi rã rời. Vi thần có kê một toa thuốc cho cô nương, sau khi uống thuốc, người đổ mồ hôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Kỳ Sùng im lặng gật đầu. Thực ra Cao thái y cũng rất tò mò, một thời gian trước, bệ hạ đến triều Tễ và nghe nói đã cầu hôn với vương nữ nước ấy, còn đưa vương nữ trở về. Nhưng mọi người nào có nhìn thấy vương nữ, người họ nhìn thấy duy nhất là Minh Trăn mà. Đương nhiên Cao thái y thiên vị Minh Trăn hơn, y làm gì biết vương nữ nào chứ. Minh Trăn trông xinh đẹp, Cao thái y nghĩ rằng trên đời không thể nào còn tìm thấy tiểu cô nương nào xinh đẹp hơn nàng, nếu bệ hạ nhìn trúng người khác, chắc chắn sẽ làm trái tim tiểu cô nương vô cùng đau đớn, quả thật là chuyện nam nhân phụ bạc cặn bã mới có thể làm ra loại chuyện này. Tất nhiên Kỳ Sùng không biết, trong lòng lão già Cao Liên Tâm đang nghĩ gì. Nghe Cao Liên Tâm nói lời này, hắn bèn lạnh lùng gật đầu: “Lui xuống đi.” Cao Liên Tâm ngoan ngoãn lui xuống nhận phần thưởng. Kỳ Sùng lại đi vào thăm Minh Trăn, lúc này nàng đã ngủ, đưa tay sờ s0ạng trán nàng, vẫn còn rất nóng. Quý Bách nói cũng đúng, dù Minh Trăn đã lành nhưng cơ thể nàng vẫn còn có chút yếu ớt, ngày thường nhất định phải chăm sóc thật tốt, nhất định không để nàng bị hành hạ và đau đớn quá nhiều, lần này lặn lội đường xa, quả thật đã khiến nàng chịu khổ cực rồi. Nàng không hề phàn nàn trên đường đi, ngay cả khi nàng tròng trành khó chịu, không thể ăn được gì, nàng vẫn ngoan ngoãn chịu đựng. Mặc dù nàng là người yếu ớt nhưng trong một số chuyện nàng không làm phiền mọi người quá nhiều. Bây giờ trở lại hoàng cung, trong chớp mắt tiểu cô nương tự nhiên xảy ra nhiều chuyện, nàng gối trên chân của Kỳ Sùng, nhẹ nhàng mở mắt ra rồi thì thào nói: “Cơ thể A Trăn đau nhức.” Kỳ Sùng hiểu được nàng gầy yếu cơ thể nhiều bệnh tật: “Sốt tất nhiên sẽ khiến cơ thể đau nhức, suy nhược, đợi chốc nữa uống thuốc vào, đổ chút mồ hôi thì sẽ khỏe lên nhiều.” Minh Trăn rê.n rỉ hừ hừ, nàng chui vào vòng tay Kỳ Sùng, thân thể thơm tho mềm mại, Kỳ Sùng thật sự không chịu nổi. Hắn đã không chạm vào Minh Trăn trong nửa năm. Trên đường trở về, vốn Minh Trăn đã rất mệt nên trên chặng đường đi, Kỳ Sùng đương nhiên sẽ không làm nàng khó chịu hơn. Nhưng có một số chuyện, không thể không kiềm chế. Lòng bàn tay của nam nhân xoa bóp hõm lưng của Minh Trăn: “A Trăn không thoải mái ở đâu? Hửm?” Minh Trăn thì thầm: “Cả người thiếp đau nhức, chỗ nào cũng đau.” Kỳ Sùng lại dịu dàng xoa xoa vai của Minh Trăn. Minh Trăn đang dựa vào trong vòng tay của hắn, nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi được hắn xoa vai, vì vậy nàng nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn bệ hạ.” Giọng nói của nàng thấp nhỏ giống hệt như đang làm nũng. Đôi mắt Kỳ Sùng tối sầm lại, hắn đè nàng lên trên người mình, cắn lên vành tai nàng một cái. Minh Trăn thấy hơi ấm ức, nàng khụt khịt mũi, thấy hơi khó hiểu, tại sao lại đột nhiên cắn nàng? Cảm thấy hơi đau. Nàng lại tìm một vị trí thoải mái để ngủ. Giá y đã được may xong nhưng hoàng thất đế vương khác với nhà dân thường, hoàng hậu phải mặc phượng bào, Kỳ Sùng cũng mặc long bào. Lý Phúc cho người may giá ý đặc biệt thỏa mãn một số suy nghĩ không thể nói ra của Kỳ Sùng. Hắn muốn nhìn thấy tiểu cô nương mặc một bộ giá y màu đỏ. Sau khi đưa đến, Minh Trăn tò mò nói: “Đây là cái gì ạ?” Kỳ Sùng nói: “Là giá y, trẫm sẽ mặc cho A Trăn.” Minh Trăn có thể tự mặc y phục, nàng nhỏ giọng nói: “Để A Trăn tự mặc.” Trong quãng thời gian này Kỳ Sùng luôn ở bên chăm sóc nàng, Minh Trăn bây giờ đã tốt hơn rất nhiều và muốn tự mình làm một việc gì đó. Hơn nữa… --------------- Lúc Ông Cảnh Vũ 16 tuổi, cha nàng cứu Tạ Quyết mất trí nhớ về. Tạ Quyết tướng mạo tuấn tú, khí chất bất phàm, lần đầu tiên gặp chàng, nàng đã động lòng. Cha thương nàng, không đành lòng gả nàng cho người nàng không thích nên thuận tiện lợi dụng ân tình ép Tạ Quyết cưới nàng. Mối hôn sự cưỡng cầu nên quan hệ phu thê luôn lạnh nhạt xa cách. Không bao lâu sau hôn lễ, người của Ninh Hầu phủ đến bảo trượng phu của nàng là Vĩnh Ninh Hầu đã mất tích lâu nay. Tình thế đổi thay, vì sợ chàng trả thù cha mình, nàng đề nghị hòa li nhưng chàng không chịu. Sau khi theo chàng đến kinh thành, tất cả những thân thích cao quý trong Hầu phủ đều bảo nàng xuất thân từ thành nhỏ ở biên cương, thô tục không biết lễ nghi, không xứng đáng làm chủ mẫu hầu phủ. Điều ấy khiến nàng buồn khôn xiết. Sau đó Tạ Quyết đưa một cặp nhi mẫu về, lời đồn tức khắc lan truyền tứ phía. Nàng muốn Tạ Quyết cho mình một câu trả lời hợp lý. Nhưng đúng lúc đó chàng phải dẫn binh đi dẹp loạn, chàng nói sau khi trở về sẽ cho nàng một câu trả lời. Nhưng không chờ được lời hứa hẹn của chàng thì nàng đã nhận được tin chàng chết trận. Sau nhiều năm ôm vướng mắc trong lòng ở góa, nàng bỗng được trở lại năm nàng mới theo chàng về Hầu phủ. * Tạ Quyết phát hiện gần đây thê mình có hơi kỳ lạ. Không còn dè dặt trước mặt hắn nữa, không còn tiết kiệm cơm ăn áo mặc nữa mà bắt đầu sử dụng những món đồ đắt đỏ. Phong cách ăn mặc thay vì tao nhã như xưa thì nay trở nên kiều diễm xinh đẹp. Và càng ngày càng qua loa cho có lệ với hắn. Dấu hiệu kỳ lạ này khiến Tạ Quyết không thể không cảnh giác. Chẳng lẽ thê tử hắn thay lòng đổi dạ rồi sao...? ...................... &n