TRỞ VỀ TUỔI MƯỜI BẢY

Lâm Hành đến dưới lầu liền cầm theo bình nước đá cho Cố Cảnh Ngôn, sợ Cố Cảnh Ngôn buổi tối nóng. Đẩy cửa đi vào, Cố Cảnh Ngôn ngồi ở trước bàn đọc sách. Mắt nhìn màn hình máy vi tính, màn hình đã tắt từ lâu rồi.

“Làm gì vậy? Không đi tắm sao?”

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên đứng dậy đến trước mặt anh, Lâm Hành nhướng mày, Cố Cảnh Ngôn ôm lấy anh hôn tới tấp. Hơi thở nóng bỏng, Lâm Hành một tay nắm eo Cố Cảnh Ngôn, đá cửa phòng ngủ.

“Không cần gấp gáp như vậy chứ?”

“Anh Lâm.” Cố Cảnh Ngôn nói rất khẽ.

“Hả?”

Cố Cảnh Ngôn vùi đầu trên cổ Lâm Hành, “Không có gì, chỉ là đột nhiên rất nhớ anh.”

“Nhớ chỗ nào?” Giọng Lâm Hành khàn khàn, ý tứ sâu xa.

“Chỗ nào cũng nhớ.”

Lâm Hành liền đẩy Cố Cảnh Ngôn lên giường, ván giường dù đã sửa nhưng chất lượng vẫn chẳng ra sao, không chịu nổi gánh nặng liền phát ra tiếng kêu. Lâm Hành đè chân Cố Cảnh Ngôn chân, hôn xuống, “Ngày mai thi có bị ảnh hưởng không?”

Cố Cảnh Ngôn thở hổn hển, nhắm mắt lại, “Anh Lâm, anh có hiểu lầm gì với thực lực của em sao?”

“Vậy em có hiểu lầm gì với thể lực của anh?”

Cố Cảnh Ngôn mở mắt ra, Lâm Hành cười rất mê người, cúi người hôn lên đôi mắt cậu, giọng khàn khàn mê hoặc, “Tiểu Cố tổng, em đang coi thường thể lực người đàn ông của em phải không hả?”

“Không có ——” Cố Cảnh Ngôn phản ứng lại, giãy dụa.

“Trễ rồi.”

Tháng Sáu lại không có máy điều hòa, trong phòng oi bức. Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu lên nhìn thấy mồ hôi rơi trên người Lâm Hành, cậu thấy ngứa ngáy cả người. Cố Cảnh Ngôn nửa ngày mới mở miệng, nắm lấy tay Lâm Hành, “Lâm Hành.”

Cậu lạc lối trong bóng tối rất lâu, không có ánh sáng không có đèn đuốc, mãi đến khi Lâm Hành xuất hiện. Lâm Hành đối xử tốt với cậu vô điều kiện, cho cậu sự dịu dàng tốt nhất trên thế gian này, tất cả sinh khí trên người Cố Cảnh Ngôn đều là do Lâm Hành ban tặng.

Lâm Hành hôn lên lỗ tai Cố Cảnh Ngôn, “Hôm nay sao lại chủ động thế? Tiểu Cảnh.”

Cố Cảnh Ngôn nhắm mắt lại, kêu thành tiếng, “Anh Lâm, nhẹ chút…”

Lúc kết thúc Cố Cảnh Ngôn vùi hẳn trong lồng ngực Lâm Hành, trên người bọn họ đầy mồ hôi, Lâm Hành hôn lên gáy Cố Cảnh Ngôn, “Còn muốn một lần nữa không?”

Cố Cảnh Ngôn lắc đầu.

Ở trên giường, Cố Cảnh Ngôn là kiểu “xin thì cho”, cực kỳ phối hợp. Mềm mỏng đến nỗi Lâm Hành thường thường sinh ra ảo giác là anh đang bắt nạt cậu, Lâm Hành xoa xoa tóc Cố Cảnh Ngôn, “Muốn rửa ráy không?”

Cố Cảnh Ngôn ôm lấy Lâm Hành, vùi mặt trong ngực Lâm Hành, nhắm mắt lại.

“Anh ôm em đi nhé?”

Cố Cảnh Ngôn nhắm hai mắt đến gần hôn lên cằm Lâm Hành, hôn xong cũng không nói gì. Lâm Hành nhéo eo Cố Cảnh Ngôn, nói: “Ý gì đây?”

Cố Cảnh Ngôn trước đây khá ưa sạch sẽ, ai đụng cậu một chút cậu cũng bực mình, bây giờ lại chẳng thấy như vậy nữa.

“Chờ một lát.”

Lâm Hành đốt một điếu thuốc rồi ôm lấy Cố Cảnh Ngôn, hút đến một nửa, Cố Cảnh Ngôn lấy điếu thuốc đi rồi híp mắt, “Chu Khải Sinh cũng quay về rồi.”

Lâm Hành dừng lại, mới quay đầu, “Ai?”

“Chu Khải Sinh.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Bạn trai của thầy Lưu.”

Lâm Hành giữ lấy tay Cố Cảnh Ngôn hút một hơi thuốc, “Bà mẹ nguyên một tổ đội trọng sinh luôn hả?”

Chuyện lớn bằng trời, đến tai Lâm Hành lại thành hời hợt không đáng giá một đồng, thậm chí còn có chút hài hước.

Cố Cảnh Ngôn dựa vào ngực Lâm Hành.

“Lưu Vũ cũng về luôn sao?”

“Không.” Cố Cảnh Ngôn lắc đầu, “Thầy Lưu tự sát, Chu Khải Sinh trở về tìm thầy.”

Lâm Hành kinh ngạc vài giây, cau mày, “Một ông mập lạc quan như vậy mà còn tự sát?”

“Cùng một buổi tối với anh, cũng ở cây cầu đó.” Cố Cảnh Ngôn nắm chặt tay Lâm Hành, cọ cọ lên cằm Lâm Hành, “Chu Khải Sinh cảm thấy anh cũng trọng sinh, nhưng anh ta không chắc. Bởi vì Lưu Vũ không trọng sinh, anh ta nói có thể mọi chuyện có liên quan đến nhau.”

“Chu Khải Sinh làm sao biết em là người bên kia?” Lâm Hành không thể không nghi ngờ.

“Công ty bọn em đang nghiên cứu phát minh máy thông dịch (*), tháng Mười sẽ tuyên bố, hiện giờ những người trong nội bộ đã biết tin này, có thể anh ta đã nhìn ra đầu mối, nên trực tiếp tới tìm em.”

(*) máy thông dịch: gốc là “tấn phi”, tra baidu thì là “iFly”, mình coi giới thiệu thì nó là phần mềm dạng như iTranslate.

Máy thông dịch là phần mềm xã giao sốt dẻo nhất trong tương lai, là hạng mục mà công ty Cố Cảnh Ngôn kiếm tiền nhiều nhất, nhưng lúc trước ra thị trường là năm 2004, bây giờ sớm đến mấy năm.

“Chu Khải Sinh liên lạc với em khi nào?”

“Vừa nãy.”

Lâm Hành suy tư, “Thế giới này có vấn đề gì sao?”

“Không biết.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Chúng ta đều là suy đoán thôi, cụ thể vẫn chưa rõ ràng lắm.”

“Anh ta phát hiện vấn đề gì? Tại sao lại tới tìm em?” Nếu như không có vấn đề, hắn không cần thiết phải tìm đến Cố Cảnh Ngôn.

“Anh ta muốn trở về.”

Lâm Hành cười ra tiếng, “Vì yêu mà trở về, lại cảm thấy không đáng giá?”

“Chắc là vậy.” Cố Cảnh Ngôn xụ miệng, “Em không biết.”

“Anh nhớ em từng nói anh ta đã kết hôn, gay mà còn có vợ con, vãi thật.” Lâm Hành suy tư, quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Bên kia có vợ con, nơi này chỉ có một tên mập Lưu Vũ. Trước đây không giải quyết được vấn đề thực tế, bây giờ vẫn không giải quyết được. May là em không kết hôn với người kia, chứ em mà kết hôn thật, dù có trọng sinh mấy đời, anh cũng sẽ không cần em.”

Mặt Cố Cảnh Ngôn liền thay đổi, Lâm Hành nói, “Lừa hôn là vấn đề đạo đức, nhân phẩm kém. Thích nam hay là thích nữ, phải chịu trách nhiệm với tình cảm của mình, cũng phải chịu trách nhiệm với người yêu của mình. Anh ta làm như vậy, đối với Lưu Vũ hay là vợ anh ta cũng đều không công bằng, là một thằng đàn ông mất dạy.”

“Muốn về thì về, muốn đi thì đi, tưởng quá khứ là vườn hoa sau nhà anh ta chắc?” Lâm Hành rời giường mặc quần cộc vào, Cố Cảnh Ngôn có ý gì? Lẽ nào Cố Cảnh Ngôn muốn trở về? “Sau này phải khuyên nhủ cái ông mập kia, bảo ổng cách xa cái tên hư hỏng này, thằng chó chết, còn muốn trở về.”

Cố Cảnh Ngôn mím môi, gật đầu.

“Tắm không? Tắm cùng nào.”

Lâm Hành mà tắm chung là không đứng đắn, anh mở nước nóng ra rồi ấn Cố Cảnh Ngôn lên tường, vách tường ẩm ướt lạnh băng, Cố Cảnh Ngôn vội vàng dùng tay chống đỡ.

Lâm Hành vỗ xuống eo cậu, nói rằng, “Một lần nữa nhé.”

Cố Cảnh Ngôn bị làm đến khó chịu, “Không phải anh nói không muốn sao? Ngày mai thi rồi.”

“Lại muốn nữa rồi.” Lâm Hành cắn lỗ tai Cố Cảnh Ngôn, “Em đừng hòng chạy, cũng đừng hòng hối hận.”

Cố Cảnh Ngôn thở dốc trầm trọng: “Em không có mà!” Oan ức thật mà, cậu có muốn đi đâu.

Tiếng nước hòa lẫn với tiếng va chạm, Lâm Hành nắm chặt eo Cố Cảnh Ngôn, thẳng thắn thoải mái làm, làm đến kích tình, anh bóp lấy đồ chơi của Cố Cảnh Ngôn, không cho Cố Cảnh Ngôn bắn, “Cố Cảnh Ngôn.”

Tay Cố Cảnh Ngôn đang chống trên tường, ngẩng đầu lên, “Anh Lâm…”

“Ai đang làm em?” Lâm Hành hôn lên cổ Cố Cảnh Ngôn.

Cố Cảnh Ngôn hơi không khống chế được, cầm lấy tay Lâm Hành, “Cho em —— ”

“Không được nhúc nhích.” Lâm Hành cắn xuống vai Cố Cảnh Ngôn vai, giọng trầm xuống, “Có muốn ra khỏi phòng tắm không hả? Anh là ai?”

“Lâm Hành.”

Lâm Hành tuổi trẻ sức khỏe tốt, tinh lực dồi dào, dằn vặt Cố Cảnh Ngôn đến phát điên. Lâm Hành cắn lỗ tai cậu, nói, “Không được hối hận, không được nhớ tới người khác, em đã từng có lỗi với anh một lần rồi, không được có lần thứ hai.”

Lúc kết thúc cả người Cố Cảnh Ngôn như nhũn ra, chân cũng không khép lại được, hai cái chân cứ run run. Lâm Hành hôn một cái lên trán cậu, hầu hạ Cố Cảnh Ngôn rửa ráy.

“Anh đang tức giận sao?” Cố Cảnh Ngôn vẫn còn thở dốc.

“Bỗng nhiên nghĩ đến em từng muốn kết hôn với người khác, thấy khó chịu.” Lâm Hành thoa sữa tắm cho Cố Cảnh Ngôn, “Khi đó anh nghĩ nếu như em rơi vào tay anh, anh sẽ giày vò em tới khi em không cứng nổi với phụ nữ nữa.”

Cố Cảnh Ngôn quay người ôm lấy Lâm Hành, giọng khàn đặc, “Em chỉ cứng với anh thôi, tất cả những gì của em đều là của anh.”

Lâm Hành hôn lên trán Cố Cảnh Ngôn, “Anh rất hài lòng với đáp án này.”

“Còn giận không?” Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu.

Lâm Hành sờ mặt Cố Cảnh Ngôn, nhìn cậu chăm chú, “Người khác như thế nào anh không xen vào, nhưng nếu như em đã về cùng với anh, anh sẽ không cho phép em đi.”

Hai người ra khỏi phòng tắm, Lâm Hành nói, “Đưa cách liên lạc với tên họ Chu kia cho anh, anh muốn nghe xem thằng đó có thể nói xàm được bao nhiêu.” Phản ứng của Cố Cảnh Ngôn không đúng lắm, Lâm Hành cảm thấy Cố Cảnh Ngôn chưa nói hết mọi chuyện.

Cố Cảnh Ngôn cầm điện thoại di động tìm số rồi đưa cho Lâm Hành, Lâm Hành nhấn lưu lại rồi ấn Cố Cảnh Ngôn vào trong chăn, “Ngủ đi.”

Cố Cảnh Ngôn không ngủ, suy nghĩ về Lâm Hành. Sau một khoảng lặng rất dài, Cố Cảnh Ngôn đột nhiên mở miệng, “Anh đã tự sát sao?” Cậu rất bất ngờ với Lưu Vũ, Lưu Vũ là tự sát. Mà Chu Khải Sinh nói, Lâm Hành có thể cũng cùng một loại với Lưu Vũ.

Lâm Hành đột nhiên mở mắt ra, “Cái gì?”

“Anh là tự sát hay do tai nạn?”

Đến cả ngồi tù cũng không hề hấn với Lâm Hành, sự nghiệp thất bại thì làm sao phá vỡ được anh? Anh không phải loại người như vậy. Vì sao lại phạm phải sai lầm vớ vẩn thế chứ? Cảnh sát giao thông nói Lâm Hành dừng xe giống như kiểu tự sát. Trừ phi là do uống rượu, nhưng Lâm Hành không uống rượu. Đêm đó xảy ra chuyện gì? Hôm đó, ban quan hệ xã hội của Cố Cảnh Ngôn công bố tin tức kết thông gia với nhà họ Tô.

Cố Cảnh Ngôn nắm chặt ngón tay Lâm Hành, “Xin lỗi.”

“Tai nạn mà, ai tự sát? Em xin lỗi cái gì?” Lâm Hành xoa nhẹ đầu Cố Cảnh Ngôn, “Có ngủ hay không hả? Không ngủ thì chúng ta tới một lần nữa.” Người trong lòng không còn, sống là điều quá khó khăn. Đó là loại tuyệt vọng gì chứ? Em đứng ở trong bóng tối, vĩnh viễn không chờ được đến hừng đông.

Cố Cảnh Ngôn nhanh chóng nhắm mắt lại, làm lần nữa là cậu bắn ra máu luôn á.

Đêm đó Cố Cảnh Ngôn nằm mơ, từ sau khi trọng sinh tới giờ chưa từng nằm mơ, đây là lần đầu tiên. Trong mơ Lâm Hành nằm ở trong nhà xác, mặt đã biến dạng, trên người toàn là máu. Cố Cảnh Ngôn bật mạnh người ngồi dậy, thấy ánh nắng chiếu vào qua khe cửa sổ nhỏ hẹp.

Cố Cảnh Ngôn lau mồ hôi trên đầu, nhanh chóng quay đầu nhìn thấy Lâm Hành đang ngủ bên cạnh. Cố Cảnh Ngôn thở ra một hơi, xoa xoa mặt, vừa định nằm xuống liền nghe phía ngoài có tiếng bước chân.

Cố Cảnh Ngôn lúng túng vài giây, cấp tốc rời giường mặc quần và áo sơmi lên, cửa phòng được gõ lên.

“Hành Hành.”

Cố Cảnh Ngôn soi gương một chút, không phát hiện mình khác thường mới ra mở cửa. “Con chào chú.”

“Lâm Hành chưa dậy à?”

“Cậu ấy dậy ngay đây.”

Lâm Hướng Phong nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn, nói, “Mang đồ ăn sáng cho mấy đứa, hôm nay chú lái xe chở hai đứa tới trường.”

“Con có bằng lái, con lái xe tới đây.” Cố Cảnh Ngôn ngoan ngoãn nói.

Lâm Hướng Phong vừa muốn đi, nghe thấy tiếng Lâm Hành trong phòng, “Tiểu Cảnh, quần lót của anh em mặc rồi hả?”

Tối hôm qua Lâm Hành mất ngủ, gần tới năm giờ mới ngủ được.

Con trai ngủ chung mặc quần áo chung rất bình thường, rất bình thường, Lâm Hướng Phong tự an ủi mình.

“Con đi rửa mặt.” Cố Cảnh Ngôn chạy thẳng đến phòng vệ sinh.

Lâm Hành đang mặc quần áo, nhìn thấy ba anh, sửng sốt một chút, “Ba về rồi à?”

“Mẹ con không yên tâm, bảo ba về thăm một chút, mang bữa sáng cho con.”

“Có phải lần đầu tiên con thi đâu, không có chuyện gì đâu mà.” Lâm Hành mặc quần xong, đi vào phòng vệ sinh, đi tới một nửa liền cấp tốc quay lại đạp thùng rác vào phía dưới bàn, “Ba về chăm sóc mẹ đi.”

Lúc Lâm Hành đi đến phòng vệ sinh thì Lâm Hướng Phong thấy trong thùng rác vứt mấy cái bao đã dùng, cầm sách trên bàn đập lên đầu Lâm Hành.

Sáng sớm, Lâm Hành bị đập đến tỉnh táo luôn, nhăn mặt nhìn về phía Lâm Hướng Phong, chỉ chỉ vào phòng vệ sinh. “Trong đó đó, không phải bạn bè, cũng không phải anh em, là đối tượng của con.”

Lâm Hướng Phong ném sách lên bàn, ngón tay run rẩy trong lúc nhất thời không nói gì nổi. Mặt nín đến đỏ bừng, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói, “Mày —— mày là thằng súc sinh hả? Hôm nay bọn mày thi mà mày làm con người ta —— ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi