TRỞ VỀ

Thứ hai, Nghiêm Húc nhận được thông báo phải đi công tác đột xuất, bình thường chuyện này cũng không đáng kể chỉ là hiện tại Nguyên Cốc không thể biến thành người được.

Nghiêm Húc đặt Nguyên Cốc lên bàn phím máy tính, mở sẵn file word ra, hỏi Nguyên Cốc: “Trường hợp cậu không thể biến trở về như vậy, kéo dài trong bao lâu?”

Hắn hất cằm về phía bàn phím: “Đánh chữ đi.”

Nguyên Cốc đang ngồi chồm hổm đứng lên, dùng chân trước cẩn thận đánh chữ: “Khoảng nửa tháng.”

“Không cần gõ dấu chấm câu.” Nghiêm Húc không kiên nhẫn nói “Hiện tại tôi phải rời đi, cậu làm sao bây giờ?”

Nguyên Cốc không hiểu ý hắn, do dự lại đánh ra một câu: “Thì sao”

“Shh…” Nghiêm Húc vỗ mông cậu một cái vang dội.

Nguyên Cốc tức mà không thể nói.

“Ý tôi là, tôi phải đi công tác ở tỉnh một chuyến, tầm ba bốn ngày.”

“Tôi ngốc một mình cũng được” Nguyên Cốc chậm chạp gõ.

“……” Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc, một giữ đầu cậu, tay kia thì xoa xoa cái môi hình ba cánh hoa của cậu.

“Không được.” Hắn tự hỏi một lát rồi nói “Cậu rất ngốc, lỡ bị người ta bắt làm mồi nhắm, tôi đi đâu tìm cậu đây.”

“Tôi chỉ ở trong nhà” Nguyên Cốc đánh chữ trả lời.

“Không được.” Nghiêm Húc lập tức đáp “Lỡ té vào bồn cầu chết đuối rồi sao?” 

Hắn dừng lại một lát rồi tiếp: “Hơn nữa đồ ăn cho thỏ đóng hộp không nhiều, để nửa tháng sẽ bị ẩm không ăn được, hơn nữa mỗi lần cậu ăn chắc gì sẽ mở được hộp.”

Nguyên Cốc có chút phẫn nộ giơ mấy cái đệm thịt quơ quào trên bàn phím, ra sức gõ: “Tôi không ăn—-“

“Được rồi.” Nghiêm Húc nhéo cái mông nhích tới nhích lui của Nguyên Cốc vì dùng sức gõ phím mà lắc lư không ngừng “Tôi tìm người gửi cậu vài hôm vậy.”

Nguyên Cốc sửng sốt, ôm cái tay của Nghiêm Húc đang tính rút lại.

“Sao vậy?” Nghiêm Húc nhéo nhéo đệm thịt như bông của Nguyên Cốc.

Nguyên Cốc ngửa đầu nhìn hắn.

“Không muốn bị gửi nuôi?”

Nguyên Cốc gật gật đầu.

“Không được. Chuyện này không bàn nữa.” Nghiêm Húc rút tay về.

Nghiêm Húc nhìn bộ dạng cậu gấp đến nổi xoay vòng vòng, huých cái mũi nhỏ của cậu nói: “Tôi gửi cậu cho Bách Yến, không ai ức hiếp cậu đâu.”

Bởi vì biết anh gửi tôi cho anh ta tôi mới lo lắng đó!!!

Nguyên Cốc bị dọa tới mức lông dựng đứng hết, thoạt nhìn y như con cá nóc bị phồng lên, cậu lắc đầu thật mạnh, cái tai bị cắt một nửa rũ xuống.

“Không muốn tới chỗ Bách Yến à? Còn những động vật ăn thịt khác thì sao? Hơn nửa bán thú ở công ty đều có thể tin tưởng được.”

Đó là anh tin!!! Không phải tôi.

Nguyên Cốc hiện đang trong trạng thái thú, cho nên không thể tranh luận với hắn.

Cậu chỉ cảm thấy cực kỳ nôn nóng, cậu không hiểu vì sao Nghiêm Húc có thể yên tâm giao cậu cho động vật ăn thịt khác, cũng không biết tại sao bản thân không chịu được việc Nghiêm Húc tùy tiện giao cậu cho bán thú khác.

Cậu gấp đến độ sâu trong yết hầu phát ra âm thanh nho nhỏ, lui về sau vài bước, giống như lúc bị động vật ăn thịt vây bắt, hoảng hốt lắc lắc đầu âm thầm quan sát tình hình xung quanh.

Nghiêm Húc thấy Nguyên Cốc lộ ra hành động như những con mồi hắn thường thấy trong rừng rậm, ánh mắt sợ hãi kinh hoàng, lập tức đi đến để Nguyên Cốc vào lòng bàn tay.

Thỏ xám bị hành động dịu dàng vô ý của hắn ấn xuống, lộ ra răng thỏ, cậu giãy dụa, cố gắng chạy khỏi bàn tay hắn, xoay đầu cắn ngón tay Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc nhe răng đe dọa: “Cậu dám cắn tôi một lần nữa, tôi sẽ cắt lỗ tai cậu.”

Nguyên Cốc không dám cử động nữa, an tĩnh lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng bàn tay Nghiêm Húc là một đôi mắt đỏ oạch.

“……” Nghiêm Húc trừng mắt “Cậu khóc?”

Nguyên Cốc xoay đầu đi chỗ khác, chôn mặt vào chi trước.

Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc cuộn lại như cục bông, ôm cậu đặt trước mắt mình, Nguyên Cốc thấy sợ, cúi đầu càng sâu, ngăn không cho hắn nhìn mình.

Nghiêm Húc lấy tay cọ cọ mớ lông ở khóe mắt cậu, quả nhiên, chỗ đó đã ướt sũng.

“……” Hắn dọa con thỏ nhỏ khóc rồi.

Nghiêm Húc cảm thấy, so với việc giết chết một con thỏ thì cái này còn tội ác tày trời hơn nữa.

Hắn chưa bao giờ dỗ người nào, càng đừng nói đến con thỏ, trong lúc bối rối, không biết nên làm gì mới đúng, im lặng nhìn lỗ tai Nguyên Cốc run run, lâu lâu hắn lại quẹt ngón cái lên đám lông tơ, phát hiện nó càng ướt hơn.

“Đừng khóc.” Nghiêm Húc cứng nhắc nói.

Nghiêm Húc chờ một lát, thấy Nguyên Cốc không ngẩng đầu lên, có chút đau đầu thở dài.

“Cậu đừng khóc, tôi sẽ không gửi cậu ở chỗ động vật ăn thịt nào nữa.” Nghiêm Húc  nghĩ nghĩ nói “Cậu ở nhà một người bạn luật sư của tôi đi, lúc trước cậu ta từng có nuôi thú cưng, hiện tại ở một mình.”

Nguyên Cốc im ru.

“Cậu ta là con người.” Nghiêm Húc bổ sung.

“Tôi sẽ sớm xong việc rồi về đón cậu.”

Nguyên Cốc vẫn cúi đầu.

“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Nghiêm Húc nhẫn nại khều khều cậu.

Thỏ xám chậm rãi gật đầu.

“Đừng khóc nữa, bao nhiêu tuổi rồi, còn làm chuyện mất mặt như vậy.”

Nguyên Cốc cũng ngượng ngùng, đẩy tay hắn ý buông mình ra, nhảy vài bước, đi tới góc tường trốn.

Nghiêm Húc biết cậu xấu hổ, cũng không quan tâm cậu nữa, thu dọn hành lý để đi công tác.

Nguyên Cốc nghe tiếng bước chân Nghiêm Húc càng ngày càng xa, có chút ảo não cuộn người lại thành một cục.

Cậu thấy trong đầu rối bời, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì luôn.

Mặc kệ bản thân tại sao lại vì chuyện nhỏ như vậy mà khóc, chỉ việc Nghiêm Húc vì dỗ cậu mà chịu thỏa hiệp đã làm cho Nguyên Cốc cảm thấy như bản thân đang nằm mơ.

Như vậy, không phải là mình làm nũng với Nghiêm Húc sao?!

Tại một góc nào đó, thỏ xám ngồi dậy.

Nhìn hướng báo rời đi, nâng chi trước chà chà hai má nóng bỏng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi