Mã Tiểu Linh vừa cầm ly rượu lên, thì điện thoại liền reo. Mã Tiểu Linh có chút ngạc nhiên, [muộn như vậy rồi ai còn gọi điện thoại cho mình?]
Lấy điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại lạ, mã vùng ở thành phố S. [Tại sao lại có người lạ gọi cho mình?] - Mã Tiểu Linh im lặng nhìn chằm chằm điện thoại, sau đó mặc kệ để lên bàn. Vừa cầm ly rượu lên nhấp môi, thì số điện thoại đó lại gọi đến.
Chắc là người quen. Mã Tiểu Linh nhét phone vào tai, nhận cuộc gọi. Dường như DJ cũng đáp lại cảnh, nhẹ tay đung đưa theo nhạc. Âm nhạc êm dịu, làm thần kinh Mã Tiểu linh có chút thả lỏng.
"Ai thế?"
"Xin hỏi, có phải Mã tiểu thư của Linh Linh Đường không? Tôi được Trịnh tiên sinh giới thiệu, không biết ngài có thời gian đến đây một chuyến không?" - Giọng nói của đối phương khá khiêm tốn.
"Không rảnh." - Mã Tiểu Linh từ chối thẳng, cúp điện thoại. Sau một lúc mới hồi phục tinh thần, [mình vừa cúp điện thoại sao? Mình lại có thể từ chối chuyện làm ăn à? Chắc uống rượu bị hồ đồ rồi, vừa mở miệng đã mất mối làm ăn lớn.]
Mã Tiểu Linh trợn mắt nhìn cái điện thoại, khóc không ra nước mắt. [Làm sao đây? Hay mình gọi lại? Không được, lỡ chủ động gọi tới, thì làm sao ra giá được.]
Giữa lúc Mã Tiểu Linh đang lưỡng lự, chuông điện thoại lại vang lên. Nhưng không phải số điện thoại lạ lúc nãy, mà là số di động của Trịnh tiên sinh.
Mã Tiểu Linh nhíu mày, trong lòng vui vẻ, hắng giọng một cái nhận điện thoại: "Trịnh tiên sinh, có chuyện gì sao?"
"Ai da, Tiểu Linh à, anh Phương nói cô cúp điện thoại của anh ấy, có phải không hài lòng giá cả không? Tình huống lần này rất khẩn cấp, mới quấy rầy em. Nể tình chúng ta quen biết, giúp đỡ đi mà."
"Ông anh biết tôi ra giá rất cao." - Mã Tiểu Linh nhếch môi, đưa tay đùa giỡn với móng tay, nghĩ đến giá cả vui đến đầu óc quay cuồng.
[Người ta nói, tình trường không như ý, sự nghiệp lại vừa ý. Mình vừa mới bị từ chối, thì lại có chuyện làm ăn, đúng là có chặn cũng chặn không nổi. Yêu đương gì chứ, cũng đâu có no bụng được. Quá lắm thì đau khổ một vài tháng là được rồi.] - Mã Tiểu Linh nghĩ đến Vương Quý Nhân, cười khổ, uống sạch ly rượu.
"Tiểu Linh, em cứ tới nhìn thử rồi ra giá. Nếu anh Phương không đủ tiền, anh với Gia Thụy sẽ góp vào trả cho em."
"Gia Thụy......Lý Gia Thụy?" - Mã Tiểu Linh không hiểu nổi, đó là thần tài nàng gặp đầu tiên. [Nếu không nhờ ông ta, thì mình dám đã không còn tiền, lưu lạc đầu đường xó chợ. Cũng nhờ ông ấy giới thiệu Trịnh tiên sinh cho mình, mới kiếm được 1 tỷ.]
[Một tỷ này mình vẫn chưa đụng đến. Lần trước mua lá bùa tốn hơn nửa thế mà lại được cái thẻ đen, còn có Tạ Tất An đưa mình 1 tỷ. Trời ạ, vô tình mình có tài sản hơn 2 tỷ. Khà khà, đúng là làm giàu rồi.]
Mã Tiểu Linh càng nghĩ càng hài lòng, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều lấp lánh ánh vàng. [Nhiều tiền như vậy, mình muốn mua biệt thự ở đỉnh Bình Sơn, có bể bơi. Ừ, cứ vậy đi.]
"Phải rồi, Lý Gia Thụy. Chính chú ấy giới thiệu em cho anh đấy, bất quá lúc này chú ấy không tiện tới đây. Nên chỉ có anh đi với anh Phương thôi."
[Hai người họ đều biết anh Phương, thế xét theo thân phận cũng không phải người tầm thường. Ông ta nhất định có quyền có thế, nếu không sao lại được hai đại gia nịnh bợ.]
"Ok, nhưng tôi vừa uống chút rượu, mấy người đến đón tôi đi."
"Được được, chúng tôi lập tức tới ngay. Em đang ở đâu?"
"Bar Đa Dạng."
Mã Tiểu Linh cất điện thoại, đẩy rượu qua một bên. Dù sao chút nữa phải nhận án, lỡ hỏng việc thì không hay. Người thì không cần quan tâm, nhưng tiền thì phải có.
Quán bar càng lúc càng đông, chỉ có Mã Tiểu Linh trong phòng riêng được xem là an nhàn nhất. Một cái phòng rộng rinh mà chỉ có mình Mã Tiểu Linh, vóc dáng chuẩn, xinh đẹp. Có vài tên đàn ông bắt đầu rục rịch, cầm ly rượu đưa lên. Nhưng Mã Tiểu Linh không thèm để ý, nên đành ngượng ngùng rút lui.
Một anh chàng đẹp trai, cười híp mắt ngồi xuống cạnh Mã Tiểu Linh. Giơ ly rượu nói: "Người đẹp, cô em là yêu quái phương nào thế?"
"Anh là?" - Mã Tiểu Linh giật mình, nhưng không biểu hiện, chỉ híp mắt tinh tế nhìn anh chàng trước mặt. [Hết cách rồi, mắt kính thần quái của mình có thể nhìn thấy ma, nhưng với yêu quái thì vô dụng.]
"Khà khà, anh? Anh mới tu hành được 300 năm, may mắn được thành người. Bây giờ là thuộc hạ của Xuân Đồng. Em gái biết Xuân Đồng chứ? Đó chính là thuộc hạ đắc lực của Yêu Vương thế hệ này, tên Can Tương." - Anh chàng vui vẻ quảng cáo rùm beng, cũng tự đề cao bản thân.
Trong mắt anh ta, có lẽ trên người Mã Tiểu Linh có một ít yêu khí, nên tưởng là tu luyện thành người không lâu. Nhưng yêu như vậy có tiềm lực vô hạn, thế gian đang thiếu thốn yêu khí nhưng có thể tu luyện thành tiểu yêu cũng không dễ. Nếu phát hiện, tất nhiên muốn bổ sung vào Yêu Tộc. Chỉ cần Yêu Vương biết anh phát hiện một tiểu yêu vô chủ, nhất định sẽ ban thưởng.
"Yêu Vương đầu lĩnh thế hệ này?" - Mã Tiểu Linh nhíu mày, giọng nói hơi run.
"Ôi, vừa nhìn là biết em mới thành người không lâu. Đến đây, anh cho em biết. Yêu Vương thế hệ này tên Uyển Nhi. Tên đẹp chứ, nhưng cô ấy thật chất là Yêu Vương. Vung tay một cái, có thể gϊếŧ cả đám tiểu yêu, em biết không? Em có người chống lưng không? Nếu không thì để anh giới thiệu vào là được."
"Xin lỗi, tôi là người."
"Ai da, yêu nào cũng cho mình là người mà. Em đừng tưởng vừa thành người thì thật sự đã thành người, anh có thể thấy yêu khí nhàn nhạt trên người em kìa. Em nói em là người, đúng là cười chết anh." - Chàng trai có chút kích động, khoa tay múa chân. Giống như nhận định Mã Tiểu Linh chính là yêu, còn là một tiểu yêu vô chủ.
"Quán bar này có rất nhiều yêu sao?" - Mã Tiểu Linh tùy ý đổi chủ đề. Dù sao chút nữa cũng rời khỏi, không cần dây dưa vấn đề với tiểu yêu.
"Cũng không nhiều, tất cả đều cần việc làm, không có thời gian mà đi uống rượu. Chỉ là hôm nay anh được rãnh, nên đến chơi một chút. Vừa ngồi xuống liền gặp em, em nói xem chúng ta rất có duyên nhỉ. Dù sao em cũng phải gia nhập làm thủ hạ của Yêu Vương nào đó, thôi thì làm thuộc hạ của Uyển Nhi đi. Chẳng lẽ em còn muốn đi những thành phố khác sao? Lỡ bị người ta hiểu lầm, truy sát em, vậy thì không còn gì nữa đâu."
"Yêu cũng phải làm việc?" - Mã Tiểu Linh có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Tuy rằng biết yêu thành người cũng giống con người, nhưng ai cũng có địa bàn. Như Uyển Nhi ở đẳng cấp cao, thì tất nhiên có quan hệ đến mấy người có máu mặt. Mọi người muốn giữ gìn hòa bình thời giới, những yêu sống ở tầng thấp, tất nhiên cũng giống con người bình thường, sinh hoạt cực khổ. Chỉ là lời này phát ra từ miệng anh chàng, nghe cứ như chuyện đùa.
"Tất nhiên rồi, em biết anh làm gì không?" - Anh chàng dương dương tự đắc nhìn Mã Tiểu Linh.
"Hừm, vậy anh làm gì?" - Mã Tiểu Linh có hứng thú, cười cười nhìn chàng trai.
"Anh là bác sĩ, thiên sứ áo trắng đó."
"Anh........Bác sĩ?" - Mã Tiểu Linh ngạc nhiên. Cũng may không uống rượu, nếu không đã phun hết ra ngoài.
"Tất nhiên, bản thể của anh là cây mây, nên đối với kì nan tạp chứng cũng rất thông thạo. Anh ở bệnh viện vừa được ăn ngon, còn có nhiều cô nàng thầm mến anh nữa chứ."
Mã Tiểu Linh không nói gì, nhìn chàng trai tự khen bản thân quá đáng, trêu chọc: "Vậy anh chuẩn bị tìm mấy cô đó kết hôn à?"
"Đưa gì thế, anh đương nhiên phải tìm yêu rồi. Bất quá anh thích loại đáng yêu, em giống ngự tỷ quá, không phải gu của anh." - Anh chàng nhún vai. Thấy ly rượu trong tay đã uống hết, rất tự nhiên cầm chai rượu tây rót thêm.
Mã Tiểu Linh cảm thấy điện thoại run, có một tin nhắn. Quay đầu nói với chàng trai: "Này, bạn của tôi đến đón, tôi đi trước."
"Ơ kìa, em còn chưa anh biết số điện thoại đấy. Anh muốn giới thiệu em với Xuân Đồng." - Thấy Mã Tiểu Linh muốn rời đi, anh chàng vội lên tiếng.
Mã Tiểu Linh cười, lắc đầu. Móc ra một tấm danh thiếp ném tới, nói: "Rượu trên bàn mới anh uống."
Anh chàng chưa kịp xem danh thiếp, nghe Mã Tiểu Linh nói cho rượu thì trong lòng vui vẻ. Cả mớ trên bàn cũng tốt nửa tháng tiền lương của anh ta đấy, vội nhếch miệng cười, phất tay nói: "Bye bye, cám ơn cô em cho rượu. Anh gọi cho em sau."
Khi Mã Tiểu Linh rời khỏi, anh chàng mới cầm lấy danh thiếp tinh tế nhìn. Trên danh thiếp là một hình bát quái lớn, cái hình bát quái làm anh chàng không dễ chịu. [Mã Tiểu Linh, ừm, tên cũng khá đẹp. Mở công ty vệ sinh à? Thiệt là, công ty vệ sinh thì để công ty vệ sinh thôi, mắc mớ gì phải vẽ thêm cái bát quái ở phía trên? Bộ em ấy không thấy khó chịu à?]
[Đúng là tự tìm đường chết!] - Anh chàng cau mày, quăng bỏ tấm danh thiếp, sau đó lưu số vào điện thoại.
Mã Tiểu Linh vừa ra cửa, mới phát hiện đón nàng là một chiếc xe bảy chỗ hạng sang. Cửa xe đang mở, bên trong là ghế dài đối diện nhau, ở giữa có một cái bàn nhỏ rộng nửa mét, trên bàn có đặt một chai rượu địa phương.
Trịnh tiên sinh đang ngồi chung với một người đàn ông lạ, nhìn thấy Mã Tiểu Linh vội đi ra, phất tay với Mã Tiểu Linh. Chờ Mã Tiểu Linh đi tới, Trịnh tiên sinh quay đầu lấy trong tủ lạnh ra một chai rượu đỏ, thêm vài cái ly nhỏ trong suốt đặt lên bàn.
"Tiểu Linh, đây chính là anh Phương. Em gọi anh hai như tụi anh đi." - Trịnh tiên sinh cười híp mắt nói.
Người đàn ông xa lạ im lặng ngồi đối diện chính là Thượng Vị Giả, khí thế bức người. Mã Tiểu Linh nhìn thấy người đàn ông nhợt nhạt cười cợt, đưa tay nhận ly rượu từ tay Trịnh tiên sinh: "Tôi cứ gọi là Phương tiên sinh cho thích hợp."
"Tiểu Linh à, em chính là nguyên tắc quá cứng ngắc. Anh Phương, anh đừng để ý." - Trịnh tiên sinh mở miệng giảng hòa.
"Phương tiên sinh có thể nói sơ qua có chuyện gì không?" - Mã Tiểu Linh nhấp một ngụm rượu đỏ, nghiêm túc nhìn Phương tiên sinh.
Ánh mắt Phương tiên sinh có chút hoảng sợ, nhìn Mã Tiểu Linh. Định há miệng rồi lại khẩn trương, uống sạch ly rượu Trịnh tiên sinh đưa, có đủ dũng khí mới mở miệng nói.
-----------------
Xe đón MTL là chiếc Limousine 7 chỗ nha, nó tựa tựa như vậy. Không phải cái loại xe dài thoòng đâu.