TRÓC YÊU KHÔNG THÀNH LẠI BỊ ÁP

Đêm lạnh như nước, trời vào thu về đêm không khí se lạnh, huống chi thành phố S lại thuộc địa hình lòng chảo, trời càng thêm lạnh. Vương Quý Nhân khoác lên cái chăn mỏng, hai tay thả lỏng bên hông, lẳng lặng đứng trong vườn hoa, nhìn cứ như một pho tượng. Mái tóc dài tùy ý buông phía sau, môi nhếch lên, ánh mắt nhìn xa xăm.

Cái ghế quý phi đặt trong vườn hoa của nàng, bây giờ đã bị sương thấm ướt, từng hạt sương chậm rãi đọng lại, rồi lăn dài từ ghế quý phi rơi xuống đất.

Không khí ẩm ướt như bị trộn với bột mì, biến đổi rồi đọng lại. Bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ, ngay cả côn trùng cũng lười biếng kêu vang.

Uyển Nhi run rẩy quỳ phía sau Vương Quý Nhân, hạ cơ thể đến mức thấp nhất, bày ra tư thế thuần phục. Có trời mới biết, cô đang cắn răng dùng kết sức bình sinh để áp chế sự sợ hãi trong lòng. Nỗi sợ này làm cô tuyệt vọng, ngay cả ý muốn chạy trốn cũng không dám có. Rõ ràng trước mặt chỉ có mỗi Vương Quý Nhân, mà Vương Quý Nhân cũng không hề nhìn cô một cái, nhưng cô lại có cảm giác như bị một đàn sư tử vây quanh.

Không phải một con, mà là một đám, cô có thể cảm nhận được từng đôi mắt màu xanh lục ánh lên sự hung ác. Loại uy hiếp này làm cô không thể động đậy, bởi vì chỉ cần cô có ý muốn bỏ chạy, thì ngay lập tức sẽ bị xé xác.

Vương Quý Nhân im lặng đứng giữa trời đêm, đến khi có một giọt sương đọng lại rồi trượt dài trên trán, thì mới phục hồi tinh thần muốn trở về phòng. Liếc mắt, nhìn thấy Uyển Nhi vẫn quỳ rạp dưới đất không dám nhúc nhích.

Vương Quý Nhân lạnh lùng ngẩng đầu, giống như một vị vua từ cao nhìn xuống. Dùng ánh mắt lướt nhẹ qua Uyển Nhi, rồi xem như không có gì đi khỏi vườn hoa.

Thấy Vương Quý Nhân muốn trở vào phòng khách, Uyển Nhi mới run rẩy lên tiếng: "Yêu Vương........"

Vương Quý Nhân im lặng đứng tại chỗ, không quay lại, chỉ là đứng đó chờ Uyển Nhi giải thích.

"Xin Yêu Vương trách phạt." - Uyển Nhi không dám ngẩng đầu nhìn Vương Quý Nhân, chỉ nghiêng đầu một chút rồi lại dập đầu xuống nền đất ướŧ áŧ.

Vương Quý Nhân híp mắt, một vệt hàn khí lóe lên, khí tức nguy hiểm lập tức phát ra, xoay người đánh một chưởng vào không khí. Không quan tâm đến Uyển Nhi thế nào, chỉnh chăn lại rồi quay đầu đi lên lầu.

Đồng tử Uyển Nhi co rút lại, cảm thấy bốn phương tám hướng có một luồng áp lực cực lớn, áp lực này như đang muốn nghiền nát xương của cô. Mấu chốt ở chỗ, cô không dám phản kháng, chỉ dựa vào cơ thể mà chống đỡ. [Quả nhiên, gần vua như gần cọp.]

Uyển Nhi cười khổ, để mặc cho áp lực cực lớn đè ép lục phủ ngũ tạng của mình, một ngụm máu tươi phun ra, áp lực liền biến mất. Uyển Nhi thần sắc phức tạp nhìn hành lang trống rỗng, lại quỳ xuống, hướng về vị trí Vương Quý Nhân lạy ba cái: "Cảm tạ Yêu Vương thủ hạ lưu tình."

Vương Quý Nhân lạnh lùng đi đến trước cửa phòng Mã Tiểu Linh, dùng thần thức nhìn vào, thấy Mã Tiểu Linh đang ngủ rất ngon, gương mặt lạnh lùng cũng tan chảy. Nhìn cửa phòng đóng chặt, nghiêng đầu nghỉ một chút, bước tới trước, cửa phòng liền gợn sóng như mặt hồ có cục đá rớt vào.

Gợn sóng lan ra, cái cửa gỗ trước mắt dường như biến mất. Chờ đến khi Vương Quý Nhân bước vào phòng, thì cái cửa lại hiện ra, cứ như bị ảo giác.

Vương Quý Nhân nhẹ nhàng leo lên giường, vươn tay ôm Mã Tiểu Linh vào lòng, mặt dán vào sau gáy Mã Tiểu Linh, hít hà mùi thơm trên tóc.

Khi tia sáng đầu tiên rọi vào phòng, lông mi Mã Tiểu Linh nhẹ run, con ngươi chuyển động vài lần, dường như bị ánh sáng quấy rầy. Từ trong mộng thức dậy, phát hiện cơ thể không động đậy được, có một cánh tay trắng nõn đang gác lên ngực của nàng. Vốn đang còn ngái ngủ, ngay lập tức bay thẳng lên chín tầng mây. Không cần quay đầu cũng nghe được tiếng hít thở đều đặn sau gáy.

[Mình bị ôm thế này suốt đêm sao?] - Một chút khô nóng lan trên mặt, Mã Tiểu Linh chưa kịp nghĩ gì, thì cánh tay trên ngực nhẹ nhàng siết chặt nàng hơn.

[Vương Quý Nhân này tuổi khỉ à?] - Mã Tiểu Linh cắn răng, nhìn sắc trời long lanh ngoài cửa sổ. Nín hơi ngưng thần, lắng nghe tiếng hít thở của Vương Quý Nhân, khóe miệng câu lên nụ cười sâu, gò má phiếm hồng, nhẹ nhàng nhắm mắt. [Trời đẹp như vậy không ngủ thêm một chút thì có lỗi với bản thân lắm.]

Đến khi Mã Tiểu Linh truyền ra tiếng hít thở đều đều, thì Vương Quý Nhân mở mắt. Đôi mắt thâm thúy nhìn Mã Tiểu Linh bên cạnh, nhếch miệng cười, rồi cũng nhắm mắt lại.

Khi hai người rời giường chuẩn bị xuất phát, trời đã giữa trưa.

"Đi đâu vậy?" - Vương Quý Nhân thắt dây an toàn.

"Ừm, đi ngắm cảnh, nơi đó rất đẹp, chỉ là hơi xa. Cô thấy chán thì xem tv đi." - Mã Tiểu Linh ném máy tính cho Vương Quý Nhân, chăm chú lái xe.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, hình ảnh nhà cao tầng và bóng người thưa dần, phong cảnh trên xa lộ ngày càng đẹp. Mã Tiểu Linh mở mui, để Vương Quý Nhân có thể thưởng thức cảnh đẹp.

Ven đường là những ruộng lúa vàng óng ánh, tình cờ sẽ đi ngang qua một khu rừng nhỏ, còn có bò và dê đang ăn cỏ, cuốn cuốn cái đuôi. Được ăn chính là hạnh phúc.

Những tòa nhà cao tầng đã biến thành những dãy núi, đôi khi cũng có vài đồi núi trọc lẫn vào giữa. Đất vàng xen lẫn màu trắng xanh của những tảng đá, nhìn thấy mà giật mình.

Càng đi về trước núi càng nhiều, dần dần ven đường cũng đã biến thành núi non trùng điệp, tình cờ có vài tảng đá cheo leo vách núi, nhìn từ xa cứ tưởng nó sắp rơi xuống. Vương Quý Nhân hơi giật mình, không biết cái xe này có chống nổi tảng đá không.

Có điều Mã Tiểu Linh dám mở mui xe ra, vậy chắc là an toàn. Vương Quý Nhân nhìn ngọn núi đối diện, có dấu vết đất lở rất rõ ràng.

[Thật là đưa mình đi du lịch sao? Nói thật nếu không hiểu con người Mã Tiểu Linh, chắc tưởng em ấy đang tìm chỗ gϊếŧ người bỏ xác.] - Vương Quý Nhân tự nhiên liên tưởng tới tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình. Suốt cả đoạn đường không thấy chiếc xe nào, nuốt nước miếng, quay đầu, cầm vạt áo, đáng thương nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Em muốn hiếp trước gϊếŧ sau à?"

, xe đang chạy bon bon tự nhiên lắc lư. Mã Tiểu Linh hít sâu, giật mình nhìn Vương Quý Nhân. Nàng vừa nghe thấy cái gì vậy? Mã Tiểu Linh run run hỏi lại: "Cô mới nói gì?"

"Không phải em muốn giấu xác nơi hoang dã sao?" - Vương Quý Nhân vô tội nhìn xung quanh.

Mã Tiểu Linh cảm thấy máu dồn lên não, [sao chỉ mấy ngày không gặp, mà Vương Quý Nhân như biến thành người khác vậy?]. Không biết làm gì chỉ trợn tròn mắt, liếc vào màn hình máy tính đang chiếu tình tiết cẩu huyết, trong lòng như bị ngàn con ngựa dẫm đạp.

[Đúng là bị lậm phim quá rồi. Không được, phải mang Vương Quý Nhân hồ đồ của trước đây về.]

Mã Tiểu Linh đen mặt, giật máy tính trong tay Vương Quý Nhân để ra ghế sau, nghiêm túc nói: "Sau này không cho phép xem những thứ này nữa."

"Vậy chị phải làm gì?" - Vương Quý Nhân chưng ra bộ mặt ngây thơ, trong lòng thì cười nghiêng ngửa. Sợ không thể nhịn cười, nên khi đi ngang qua một bãi đá, nàng liền phất tay làm nó nát thành bụi.

"Cô cứ thông minh như trước đây là được rồi." - Mã Tiểu Linh bình tĩnh bẻ lái, tiến vào lòng núi.

Đôi mày thanh tú của Vương Quý Nhân khẽ nhíu, nhìn lòng núi bị đào rỗng có chút đau lòng. Bản thể của nàng là Ngọc Thạch, xe thể thao lướt qua mang theo âm thanh như núi đang than thở.

Trải qua ngàn năm, núi ít hoặc nhiều cũng có linh khí. Nếu là có linh khí, hoặc được thần tiên coi giữ, hoặc bị yêu thú chiếm lĩnh. Là tiên cũng tốt, là yêu cũng được, nói chung qua ngàn năm núi vẫn mãi là núi. Kết quả, lại bị con người đục khoét cơ thể, làm sao có thể thu luyện thành tinh?

Làm đứt đoạn tu hành, so với trực tiếp phá hủy núi còn tàn nhẫn hơn. Ở trong lòng núi, tiếng kêu rên càng lúc càng thảm hơn. Vương Quý Nhân cảm thấy nó dường như chạm vào trái tim nàng, nước mắt tuôn rơi.

Rất nhanh xe ra khỏi lòng núi, Mã Tiểu Linh nhận ra Vương Quý Nhân kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn. Nhìn thấy Vương Quý Nhân mặt thì lạnh tanh, nhưng nước mắt giàn giụa.

Mã Tiểu Linh giật mình, cẩn thận hỏi: "Quý Nhân, cô giận sao? Xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi mà."

Vương Quý Nhân nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Mã Tiểu Linh cười gian nói: "Ha ha, em bị lừa rồi nha."

Mã Tiểu Linh lại đen mặt, thở dài, đột nhiên nhớ tới túi xách nằm trong Không Gian Giới Chỉ, lấy ra đưa cho Vương Quý Nhân nói: "Cho cô."

"Cho chị?" - Vương Quý Nhân nhìn túi xách màu oải hương nằm trên đùi. Túi xách không lớn, khá giống với cái túi xách Mã Tiểu Linh hay dùng, nhưng chất liệu rất đáng chú ý.

[Nói là quà, nếu như thủ hạ tiến cống thì không nói gì, nhưng đây là lần đầu mình được tặng quà.] - Vương Quý Nhân phức tạp nhìn cái túi xách, dù không biết nhỏ như vậy chứa được cái gì, nhưng đây là màu nàng thích nhất. Nếu đậm hơn một chút, thì màu của nó rất giống màu yêu khí của nàng.

Vương Quý Nhân cười nhẹ sờ, sau đó hôn lên mặt Mã Tiểu Linh một cái, nói: "Cảm ơn em."

"Làm gì, tôi đang lái xe đó!" - Mã Tiểu Linh bị Vương Quý Nhân hù. Trên xa lộ cao tốc, bên trong cái xe nhỏ này, muốn trốn cũng không trốn được, chỉ đành trơ mặt ra nhìn đôi môi đỏ của Vương Quý Nhân dán lên mặt nàng. Làn da cảm nhận được hơi ấm, mềm mại như kẹo bông gòn vậy, không biết sẽ có mùi vị gì nhỉ.

Mã Tiểu Linh hoảng hồn, liền vội vàng đánh bay hình ảnh trong đầu, hắng giọng một cái, cố gắng bình tĩnh nhìn ra ngoài.

Chỉ là cái mặt đỏ ửng không thể giấu được, Vương Quý Nhân nhếch miệng cười, trong lòng thấy vui. Hận không thể nói cho cả thiên hạ biết, nàng nhận được quà từ Mã Tiểu Linh. Tâm trạng vui vẻ lên, nên sự đau thương lúc nãy đã biến mất.

--------

Cây oải hương màu tím, yêu khí của Vương Quý Nhân cũng màu tím nhưng đậm hơn. Oải hương rất thơm, có thể dùng dầu oải hương xông cho thơm phòng, có tác dụng giảm stress ngủ ngon.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi