TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT


TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Lộ Hủ in những tấm ảnh chụp được ở lễ kỷ niệm thành lập trường ra, trừ những tấm không có hình của Allen, những cái còn lại cô đều cầm hết qua cho Trương Vãn Ức.
Tấm ảnh góc nghiêng của Khúc Tu Ninh cũng bị cô chọn ra.
Với tay nghề chụp ảnh có thể nói là không chút kĩ thuật nào của Lộ Hủ, vậy mà không ngờ ảnh chụp lại rất đẹp.
Chàng thiếu niên nhìn về phía xa, con ngươi sâu thẳm như nước, cả người anh được bao lấy bởi ánh mặt trời dịu dàng, hàng lông mi chồng lên nhau đổ bóng xuống đáy mắt.
Ống kính tele có tác dụng mở rộng viễn cảnh, những toà nhà cao tầng trong thành phố hội tụ lại trong một chiếc ống kính, trùng trùng điệp điệp ở phía sau chàng thiếu niên, có một loại cảm giác thanh xuân tràn ngập tình thơ ý hoạ.
Cuối cùng Lộ Hủ cũng tin rằng ống kính có thể truyền đạt được tình cảm của nhiếp ảnh gia.
Khi Lộ Hủ tới tìm Trương Vãn Ức, lớp sáu đang trả bài thi tháng, rất nhiều người đi đi lại lại trong lớp học cùng một lúc, bầu không khí ồn ào.
Trên bàn học của mỗi người đều bị phủ trắng như một lớp tuyết bởi tờ bài thi, có người vui mừng có người sầu muộn.
Lộ Hủ đứng ở cửa lớp sáu, đưa mắt liền nhìn thấy Khúc Tu Ninh.
Trong phòng học rất ồn ào, Khúc Tu Ninh ngồi ở vị trí sát cửa, cúi người chống lên mặt bàn, đang cùng bạn học thảo luận đề gì đó.

Anh lúc nào cũng rất tập trung, là sự tồn tại thanh lãnh mà đặc biệt giữa sự ồn ào huyên náo.
Trương Vãn Ức phát hiện ra Lộ Hủ, nhảy lên khỏi chỗ ngồi.
Hai cô nàng ra khỏi lớp học, Trương Vãn Ức cầm một xấp ảnh, hài lòng lật xem từng tấm, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Cảm ơn nha, yêu cậu quá đi."
"Bài thi tháng của lớp cậu được trả hết rồi à?" Lộ Hủ chỉ vào trong phòng học của lớp sáu, "Không biết tại sao cô Chu chẳng sốt ruột một chút nào, thứ tự xếp hạng cũng không cho công bố."
"Lần này lớp mình nhiều người tụt hạng cực, lão Chương bảo là trả bài sớm chút, để có thể tự suy nghĩ lại rút kinh nghiệm sớm chút." Trong lúc nói chuyện, Trương Vãn Ức rút một bức ảnh ra, "Oa, bức này cậu chụp đỉnh thật đấy, cách xa như thế, vậy mà chụp lại có cảm giác như Allen đang nhìn thẳng vào ống kính ý."
Lộ Hủ quét mắt qua bức ảnh một cái, nói: "Bức này hình như là do Khúc Tu Ninh chụp đấy."
"Nhắc đến cậu ấy à..." Trương Vãn Ức nhìn ra phía sau lưng một cái, cho dù không có người nhưng cô ấy vẫn nhỏ giọng nói, "Môn ngữ văn lần này của Khúc Tu Ninh thi hỏng, tụt xuống hạng bốn toàn khối rồi, lão Chương tức anh ách luôn."
Lộ Hủ sững người: "Hả?"
"Thực ra là xếp hạng ba toàn khối, nhưng có điều chữ cái đầu của người còn lại ở trước nên xếp trước cậu ấy, cậu ấy đành phải đứng thứ tư." Trương Vãn Ức nói, "Khúc đại thần dạo gần đây không có tinh thần cho lắm, giáo viên từng môn đều lần lượt tìm cậu ấy nói chuyện."
Miệng Lộ Hủ chua chát: "Chắc áp lực của cậu ấy lớn lắm."
"Cũng không biết điểm cậu ấy bị tụt có liên quan gì tới hoa khôi không." Trương Vãn Ức thì thầm tám chuyện, "Dạo này chẳng có tin tức gì của Nhậm Tấn Huyên, cũng không biết hai người họ tiến triển thế nào rồi, cuộc sống thật nhạt nhẽo."
Trong lòng Lộ Hủ dâng lên cảm giác lo lắng bất an.

Đã lâu rồi cô không nghe thấy tên của Nhậm Tấn Huyên, chính vì vậy mà có chút quên lãng.
Cô đỡ lời cho Khúc Tu Ninh: "Có thể hai người họ chẳng có gì với nhau hết, chỉ là mọi người đồn qua đồn lại thôi."
Trương Vãn Ức nhún vai, tỏ vẻ thế nào cũng được: "Chắc là thế đi, chuyện mà cậu ấy phải chịu đựng quá nhiều rồi.


Tin đồn yêu đương gì đó, rồi thì thừa kế gia sản à..."
Lộ Hủ khắp mặt nghi vấn.
Trương Vãn Ức bắt đầu phổ cập: "Nghe nói nhà cậu ấy muốn cậy ấy đến tiếp quản công ty của gia đình sau khi tốt nghiệp Đại học, suy cho cùng cậu ấy cũng là con một, nhưng mà hình như bản thân cậu ấy vốn không hứng thú."
"Gì cơ gì cơ? Nhà cậu ấy có công ty riêng?"
"Cậu không biết à? Bố cậu ấy kinh doanh mấy cái trung tâm thương mại liền, trong thành phố của chúng ta hay những thành phố lân cận đều có." Trương Vãn Ức rụt cổ lại nằm mơ giữa ban ngày, "Cũng không biết là nhà cậu ấy còn thiếu con gái không, mình nguyện ý báo danh đăng ký."
Lộ Hủ nhớ tới hôm ở trên sân thượng, Khúc Tu Ninh từng nói "hoàn cảnh nhà anh như vậy".
Hàn Thạc từng kể rằng bố của Khúc Tu Ninh là tinh anh trong giới kinh doanh, nhưng ba chữ "giới kinh doanh" rõ ràng vượt qua tầm nhận thức của Lộ Hủ rồi.

Cô nghĩ kiểu gì cũng không ngờ rằng sẽ là hoàn cảnh như thế này.
Không cố gắng là phải kế thừa sản nghiệp của gia đình, thì ra không phải chỉ có trong truyện.
"Thì ra là vì chuyện này, cậu ấy mới muốn ra nước ngoài..."
"Ra nước ngoài? Hình như cậu ấy cũng tính như vậy." Trương Vãn Ức cụt hứng dựa vào lan can, "Thôi bỏ đi bỏ đi, bản thân mình còn đang rối như tơ vò đây, không thay công tử ca như người ta lo lắng làm gì nữa."
Điểm thi tháng lần này của Trương Vãn Ức vẫn không được lí tưởng như cũ, bởi vì cô ấy dành rất nhiều thời gian cho lớp bồi dưỡng thi nghệ thuật.
"Bây giờ mình còn chẳng có tinh lực mà nghĩ nhỡ đâu cả hai hướng đều không được thì phải làm sao."
Sau đó, Trương Vãn Ức thao thao bất tuyệt, nói với Lộ Hủ rất nhiều, kể rằng cô ấy học được cách làm thế nào để vẽ bảng phân cảnh, kể rằng lúc học thuộc đề đã cảm nhận được nỗi đau khổ của sinh viên nghệ thuật, kể rằng người đẹp học dẫn chương trình nhiều không đếm xuể...!Nhưng Lộ Hủ đã không còn bận tâm đến thế nữa rồi.
Lộ Hủ nhìn Trương Vãn Ức, cảm thấy có mục tiêu thật tốt.
Trương Vãn Ức liều mạng phấn đấu bơi về phía mục tiêu của bản thân, mà Lộ Hủ - người được Trương Vãn Ức coi như quý nhân, nhìn bóng lưng càng đi càng xa của người khác, vẫn còn đang do dự chần chừ, chưa quyết định được bản thân mình sẽ đi theo hướng nào.
***
Trước khi lớp tự học buổi tối bắt đầu, lớp năm mới công bố thành tích thi tháng.

Mọi người trở về từ căng tin, bài thi của các môn đã được đặt trên mặt bàn rồi.
Theo lời Hàn Thạc nói thì là, cô Chu cũng khá chu đáo đấy chứ, muộn như vậy rồi mới trả bài thi, là vì tránh cho mọi người nhìn điểm xong không nuốt trôi cơm.
Xếp hạng của Lộ Hủ trong lớp không đổi, vẫn nằm ở vị trí số năm, xếp hạng toàn khối cũng không dao động nhiều, ở vị trí thứ một trăm linh mấy.
Đề thi lần này không được tính là dễ, cô vẫn thi được trong top hai trăm, đã được coi là tiến bộ rất lớn rồi.

Đặc biệt là điểm bài tổ hợp khoa học tự nhiên của Lộ Hủ lần đầu tiên được 220 điểm, điều này khiến cô vô cùng vui vẻ.
Cô đang lật bài thi ra xem, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ.
Nhìn thấy màn hình hiển thị, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, từ trước tới nay bố mẹ đều sẽ không gọi điện thoại cho cô trong thời gian ở trường.
"Alo, mẹ ạ?"
Mẹ cô ập một phát hỏi cô có phải có ý định ra nước ngoài không.
Lộ Hủ cứng miệng: "Ai nói với mẹ thế ạ?"
"Còn ai được nữa, đương nhiên là cô Chu của các con rồi.


Có phải con chạy tới đó xin tư vấn về chuyện du học rồi đúng không?"
Không ngờ rằng Chu Tình sẽ "tố giác" với mẹ cô nhanh như thế.
Lộ Hủ thanh minh: "Con chỉ hỏi thử thôi, cũng có phải sẽ đi thật đâu."
"Có phải bạn học nào đó của con sắp đi nước ngoài, con cũng vội vã cuống cuồng muốn góp náo nhiệt đúng không?"
Quả nhiên là mẹ, vừa mở miệng đã đoán đúng một nửa.

Là một bạn học nào đó của lớp bên cạnh mập mờ nói muốn ra nước ngoài, mà Lộ Hủ lại cực kỳ để ý tới bạn học này.
"Con nghĩ gì, tại sao lại không nói với mẹ và bố con trước, mà lại chạy đi hỏi giáo viên?"
"Hai người cũng có hiểu bằng cô giáo đâu." Lộ Hủ nhỏ giọng phản bác lại một câu, không có chút khí thế nào.
Theo Lộ Hủ thấy, cô chỉ là tìm giáo viên hỏi một vấn đề thôi, đây lại chẳng phải chuyện gì to tát.

Quyền quyết định vẫn nằm trong tay cô.
Mẹ cô bị cô làm cho tức tới mức ngây người, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại sức chiến đấu: "Chuyện này liên quan tới tiền đồ của con!"
Mẹ cô đặt trọng âm vào hai chữ "của con" mà không phải hai chữ "tiền đồ".
Cuối cùng Lộ Hủ bị quát cho tỉnh cả người.
Tiền đồ rất quan trọng, nhưng bởi vì cô là con gái của mẹ, tiền đồ của cô, mới khiến cho mẹ cô lo lắng đến nổi giận như vậy.
"Ra nước ngoài phải chuẩn bị nhiều như thế nào con biết không? Con không học tiếng từ trước, chưa chuẩn bị để thi chứng chỉ, thì đừng nghĩ tới mấy chuyện không đâu đó nữa, hơn nữa con mới tốt nghiệp cấp ba đã ra nước ngoài, phải đợi đến tận cuối năm con mới đón sinh nhật lần thứ mười tám, sao mẹ có thể yên tâm để một mình con..."
Lộ Hủ chưa bao giờ tiết lộ ý định đi du học, chẳng trách mẹ cô lại nôn nóng như vậy.
Lộ Hủ cắt ngang lời mẹ: "Mẹ, con biết, con sẽ không bốc đồng như vậy đâu."
Mẹ cô không ngờ thái độ của Lộ Hủ lại bình tĩnh như thế, một tràng dài lời nói bà đã chuẩn bị dùng để khuyên ngăn cô thành ra không có chỗ dùng tới, ngữ khí cũng dịu đi: "Cũng không phải là mẹ phản đối chuyện con ra nước ngoài, con cứ học xong Đại học chính quy trong nước đi đã, nếu như muốn tiếp tục học sâu hơn, khi đấy ra nước ngoài cũng không muộn.

Lúc đó xác suất lớn con có thể xin vào các trường Đại học nước ngoài có chất lượng đào tạo cao hơn Đại học chính quy."
Lộ Hủ cũng không biết tại sao, đột nhiên lại muốn ra nước ngoài.
Bây giờ Khúc Tu Ninh ở ngay bên cạnh, mà cô cũng chỉ dám âm thầm thích anh trong lòng, ra đến nước ngoài, lẽ nào cô còn có thể quyết đoán hơn bây giờ sao?
Chẳng qua cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.
***
Cúp điện thoại xong, lòng Lộ Hủ rối bời, cô muốn lên sân thượng hóng gió cho khuây khoả.
Lên đến tầng trên cùng, cánh cửa của sân thượng bị khoá chặt lại, cô ghé sát vào nhìn thử, trên cửa đã thay bằng một ổ khoá hàng thật giá thật.

Có lẽ hôm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường học sinh chạy lên sân thượng quá nhiều, nhà trường mới làm như vậy.

"Trùng hợp vậy." Phía sau Lộ Hủ vang lên giọng nói quen thuộc.
Cô quay đầu lại, hai tay Khúc Tu Ninh đút trong túi áo, dưới ánh đèn lờ mờ anh đứng tựa người vào góc quành cầu thang, có chút vui mừng ngẩng đầu nhìn Lộ Hủ.
"Cậu cũng ở đây à." Lộ Hủ nở một nụ cười tiêu chuẩn, "Lên đây hóng gió sao?"
"Đúng rồi, muốn ngẩng đầu bốn mươi năm độ ưu thương ngắm trời* mà cũng không có chỗ nào." Khúc Tu Ninh gật đầu, lại quay qua hỏi cô, "Thi tháng làm bài thế nào rồi?"
*Ngẩng đầu bốn mươi năm độ ưu thương ngắm trời: Quách Kính Minh từng nói: Thanh xuân là một nỗi ưu thương trong sáng, ngẩng đầu bốn mươi năm độ ngắm trời cảm giác bản thân rất thuần khiết.

Sau này, bốn mươi năm độ ưu thương trong sáng đã trở thành một cách dùng trong giới tiểu tư sản và nghệ thuật, bây giờ dùng tới nó như một cách cố tình trêu đùa.
Lộ Hủ bị anh chọc cho cười, trả lời: "Bài tổ hợp tự nhiên thi được số điểm cao nhất mà trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới, còn phải cảm ơn cậu nhiều."
Khúc Tu Ninh lắc đầu: "Khách sáo gì chứ."
Lộ Hủ hỏi anh: "Cậu tới đây làm gì?"
Ngữ khí chàng thiếu niên nhẹ nhàng: "Lão Chương đang tìm tôi khắp nơi, có thể trốn được một lúc nên trốn luôn."
Chắc hẳn anh đang nói đến chuyện xếp hạng bị tụt xuống thứ ba toàn khối.
Lộ Hủ an ủi Khúc Tu Ninh: "Là do họ yêu cầu quá hà khắc rồi."
"Mấy hôm trước cô Chu tìm tôi nói chuyện, bảo rằng không có chuyện gì là trót lọt đến cuối cả, lúc đó tôi còn có chút coi nhẹ, không ngờ ứng nghiệm nhanh thế." Khúc Tu Ninh nói xong, cười một tiếng như đang tự giễu bản thân.
"Cậu đừng nghe những lời đả kích cậu như vậy, không ai là thần tiên cả, chẳng qua chỉ là một lần sai sót nhỏ mà thôi, đừng vì một lần thi này mà mất đi lòng tin, cậu lợi hại như vậy, lần sau chắc chắn vẫn xếp hạng một..."
Cô nói lung tung một hồi, chỉ muốn an ủi chàng thiếu niên trước mắt ngay lập tức.
Nhưng nói tới nói lui, chẳng qua cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu đó, những lời như thế có lẽ anh cũng nghe rất nhiều rồi.
Cuối cùng, bên tai cô truyền đến một câu: "Cảm ơn."
Hai người ngượng ngùng đứng mặt đối mặt với nhau, không có chuyện gì mới để nói.

Ánh đèn ở hành lang vốn đã tối, lại còn là đèn cảm ứng bằng giọng nói, không có ai lên tiếng, đèn cũng theo đó mà tắt luôn.
Khúc Tu Ninh như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lộ Hủ cũng cân nhắc xem có nên mở miệng nói tạm biệt không.
"Vậy tôi..."
"Chuyện đó..."
Hai người không hẹn mà cùng nhau lên tiếng, lại cùng lúc ngừng lại.
Lộ Hủ cười nói: "Cậu nói trước đi."
Chỉ thấy Khúc Tu Ninh gãi đỉnh mũi: "Hay là, ngồi xuống nói chuyện một lúc?"
Ánh đèn sáng trở lại.
Khúc Tu Ninh ngồi trên bậc cầu thang trước, dáng người anh cao, chân cũng dài, duỗi ra chiếm hết hai bậc thang.
Lộ Hủ đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Truyện Lịch Sử
Nếu đã ngồi xuống nói chuyện rồi, phải có chút thu hoạch mới được.

Lộ Hủ vắt óc suy nghĩ tính toán mọi cách, muốn moi tin tức của chuyện đi du học từ Khúc Tu Ninh, hoặc là quan hệ của anh và Nhậm Tấn Huyên.
Cô mong đợi Khúc Tu Ninh có thể hết lòng hết dạ kể cho cô, nhưng cuối cùng anh chẳng nói gì cả.
"Vậy cậu thì sao?" Khúc Tu Ninh hỏi ngược lại cô.

"Tôi ấy à, vẫn chưa nghĩ xong." Lộ Hủ ôm cẳng chân, cằm cô đặt trên đầu gối, "Chắc là sẽ chọn chuyên ngành tài chính, sau đó đi nước ngoài học thạc sỹ."
Lần này Lộ Hủ không nghĩ vớ vẩn linh tinh, nói rất thực tế.
Dẫu sao thì cô đối với toán lí hoá, công trình thổ mộc, máy tính gì đó, đều không có hứng thú.
"Cậu cũng muốn ra nước ngoài?" Chàng thiếu niên nhướn mày.
"Ừ." Tim Lộ Hủ đập loạn thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ung dung bình thản, "Sao cậu lại bảo là "cũng", cậu muốn ra nước ngoài à?"
"Đang chuẩn bị, nhưng vẫn chưa chắc." Khúc Tu Ninh vân đạm phong khinh, không nói quá sâu, lại đem vấn đề ném trở lại cho Lộ Hủ, "Cậu nghĩ xong muốn đến thành phố nào chưa?"
"Thành phố nào cũng được, ra ngoài nhìn ngắm thế giới cũng không tồi.

Nhưng tốt nghiệp xong chắc tôi sẽ trở về đây, tôi rất thích An Thành."
Khúc Tu Ninh nhìn về nơi khác: "Cậu muốn đi tới nơi khác à, tôi còn tưởng rằng cậu muốn thi vào Đại học J chứ."
Đại học J là một trường nằm trong dự án 985 của thành phố An Thành, điểm chuẩn năm nào cũng nằm trong khoảng 650.

Nếu như điểm bài tổ hợp tự nhiên của Lộ Hủ tăng thêm một chút, có lẽ có thể đỗ.
Lộ Hủ vô cùng kinh ngạc, bản thân cô còn không biết tin này từ đâu ra: "Hả? Ai nói thế vậy?"
Khúc Tu Ninh lập tức tỏ ra không phải nghe từ chỗ người nào xa lạ: "Bởi vì Trâu Minh Kỳ chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển sinh thể thao đặc biệt của J Đại, nên tôi tưởng rằng cậu cũng sẽ báo danh vào J Đại."
Gió thu lành lạnh, Lộ Hủ hơi run rẩy.
Trong lúc mọi người đang bàn tán chuyện của Khúc Tu Ninh và Nhậm Tấn Huyên, cũng có một nhóm người lén lút bàn tán chuyện giữa cô và Trâu Minh Kỳ.

Còn cô với tư cách là người trong cuộc, vậy mà chẳng hề hay biết gì.
"Chuyện này, cái này, tin nhảm ở đâu ra thế?" Lộ Hủ sốt ruột.
Đầu óc cô cả ngày nghĩ đến không phải chuyện học thì chính là Khúc Tu Ninh, làm gì còn chỗ mà nghĩ tới cái khác?
"Tôi biết cậu ấy đối với cậu..."
Ai cũng có thể hiểu lầm, duy nhất Khúc Tu Ninh là không được.
"Tôi cũng biết, nhưng tôi không thích cậu ấy." Cô nói có chút gấp gáp, ngữ khí giống như là một con thú nhỏ bướng bỉnh vậy.
Bởi vì người tôi thích là cậu.
Chỉ cần một câu tỏ tình đơn giản như vậy thôi là có thể giải thích hết tất cả mọi hiểu lầm.

Nhưng tiếng nói nghẹn cứng trong cổ họng, cuối cùng vẫn bị cô nuối trở xuống.
Khúc Tu Ninh nói: "Ồ, là tôi hiểu nhầm rồi.

Xin lỗi."
Hai người không ai nói chuyện nữa.
Một lát sau, Khúc Tu Ninh đứng lên, vỗ vỗ tay, "Nên trở về lớp thôi."
Lộ Hủ cũng đứng dậy theo, lúc này cô mới nhớ ra, mình còn rất nhiều điều chưa kịp hỏi anh.
Sao lại có cảm giác như đang bị Khúc Tu Ninh gài thế nhỉ? Rõ ràng cô mới là người muốn thăm dò tin tức, sao lại biến thành cô hết lòng hết dạ nói cho anh rồi.
Lộ Hủ nghiêng đầu, dưới khung cảnh ánh đèn lờ mờ, dường như biểu cảm trên gương mặt của chàng thiếu niên không hề có sự thay đổi.
Có lẽ là cô cảm giác sai rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi