TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Tối hôm trước ngủ muộn quá nên sáng hôm sau Lộ Hủ suýt chút nữa thì đến muộn.
Cô hấp ta hấp tấp chạy vào lớp học, lúc băng qua cửa lớp sáu nghe thấy có người gọi mình, lúc ấy cô mới dừng chân đứng lại.
Cô nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy Trương Vãn Ức đang vẫy tay, ý bảo cô vào đây.
Hàn Thạc chiếm vị trí bên cạnh Trương Vãn Ức, ngồi vắt va vắt vẻo ở đó.
Nhìn dáng vẻ tự tại của cậu ta xem ra thật sự coi lớp sáu như nhà của mình rồi.
Lộ Hủ chỉnh lại mái tóc, thầm hít một hơi thật sâu, cô bước vào liếc mắt một cái thật nhanh tới vị trí hàng thứ ba sát cạnh cửa sổ, lúc này mới phát hiện chỗ đó trống không.
Trương Vãn Ức đuổi Hàn Thạc ra chỗ khác để cho cô ngồi xuống.
"Có bảng xếp hạng thi tháng rồi, cậu xếp thứ bảy trong lớp, 207 của khối, mình đã xem giúp cậu rồi, không cần cảm ơn." Nhìn thấy Lộ Hủ, Hàn Thạc tuôn một tràng như đạn bắn.
Không nằm ngoài dự đoán, không chênh lệch nhiều so với lần trước.
Hàn Thạc tỏ ý ghé gần vào Lộ Hủ một chút, ép giọng xuống thật nhỏ nói: "Cái cậu Khúc Tu Ninh hôm qua, lần này xếp hạng nhất toàn khối."
Lộ Hủ hơi ngây người, cô tưởng rằng Hàn Thạc đã phát giác ra gì đó.
Vẻ mặt của cô cứ như bị ai đó vừa mới giẫm cho một cái vào đuôi vậy: "Cậu nói với mình làm gì?"
"Tốt xấu gì thì cậu cũng cầm bài thi của người ta mà, hưởng ké được chút vui mừng của học bá, lẽ nào cậu không muốn biết tổng xếp hạng của cậu ta à?"
Lộ Hủ trả lời một câu: "Không muốn."
Vẻ mặt của Hàn Thạc ý vị sâu xa, cậu vuốt vuốt cằm: "Mình thấy cậu đang ghen tị thì có, chắc chắn cậu đang nghĩ, tờ bài thi 299 điểm đó mà là của cậu thì tốt biết mấy."
Lộ Hủ quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn Hàn Thạc chằm chằm, người này thật ngu ngốc.
Nhưng nghĩ lại thì, cô trong mắt Hàn Thạc chính là một kẻ mọt sách coi trọng thành thích hơn tất cả mọi thứ như vậy sao?
Trương Vãn Ức nhỏ giọng nói: "Bài thi tổ hợp khoa học tự nhiên lần này, cả khối ngoại trừ Khúc Tu Ninh ra thì đến cả một người trên 280 điểm cũng không có."
Nghe đến câu này, khóe miệng Lộ Hủ bất giác hơi giương lên.
Hàn Thạc tỏ ra thần thần bí bí, bộ dạng cứ như là đang nắm giữ một tin tức nghiêm trọng trong tay vậy: "Vừa hôm qua mình nghe ngóng được từ chỗ mấy anh em bên trường trung học cao cấp xong, Khúc Tu Ninh này trước đây lúc còn học ở trường trung học cao cấp cũng toàn như vậy thôi."
Trương Vãn Ức đẩy cậu một cái: "Sao cậu rảnh rỗi thế, cứ níu lấy người ta không buông là thế nào?"
"Hiểu được địch, thì mới đánh bại được địch.
Cậu ta có sức hấp dẫn như vậy, ngộ ngỡ Tiểu Vãn Ức nhà chúng ta cũng trúng chiêu thì phải làm sao đây? Mình cũng phải cứu cô ấy khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng chứ đúng không?"
Cũng chỉ có Hàn Thạc, mới có thể đem cơm ghen nói đến trong sạch thoát tục như vậy thôi.
"Cậu bớt bớt lại giùm đi, mình không thích cậu ấy đâu."
Hàn Thạc ghé sát vào Trương Vãn Ức: "Vậy cậu thích ai?"
"Cậu bị điên hả Hàn Thạc."
Câu nói này ngày nào Trương Vãn Ức cũng phải nói với Hàn Thạc không dưới năm lần.
Nhưng Hàn Thạc không để bụng, hình như đây thật sự là một liều thuốc của Hàn Thạc, phải nghe rồi thì cả người mới cảm thấy dễ chịu.
Lộ Hủ hít một ngụm khí lạnh, người khiêm tốn nhất mới là kẻ bất khả chiến bại.
Hàn Thạc vẫn muốn nói tiếp, nhưng phòng học đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Hay nói chính xác hơn là xơ xác tiêu điều.
Quay đầu lại nhìn, không biết lão Chương đã đứng bên cạnh ba người bọn họ từ khi nào rồi, ba người bọn họ chụm đầu vào nhau, vậy mà lại không phát giác ra.
Lão Chương tên là Chương Nghiêm, là giáo viên tiếng Anh của hai lớp kiêm giáo viên chủ nhiệm của lớp sáu.
Thực ra lão Chương mới chỉ hơn ba mươi tuổi, nhìn tướng mạo thì không được tính là già cả.
Chỉ là mặc dù còn trẻ nhưng đỉnh đầu đã xuất hiện mái tóc "địa trung hải*" rồi, phong cách ăn mặc cũng một lời khó mà nói hết, thường xuyên mặc quần âu phối với dép xăng-đan trông rất ảo diệu, vậy nên mọi người mới đặt cho thầy cái biệt danh như vậy, chẳng mấy mà tên gọi này đã lan ra khắp hai lớp rồi.
*Mái tóc địa trung hải: Kiểu đầu bị hói ở trên đỉnh.
Lão Chương lấy sách gõ vào đầu Hàn Thạc một cái: "Đang giờ truy bài buổi sáng, em chạy tới lớp người khác để làm cái gì? Mau về lớp nhanh, buổi chiều có tiết tôi nhất định phải nói đến điểm thi tháng lần này của em!"
Hàn Thạc làm vẻ mặt khóc lóc tang thương, vội vàng bán đứng người bên cạnh mình: "Lão Chương...!Thầy ơi, thầy không thể phê bình một mình em như vậy chứ."
Lộ Hủ âm thầm trừng mắt lườm cậu ta.
Bạn cùng bàn vốn giống như chim trong cùng một rừng, gặp đại nạn thì con nào bay đường con nấy.
Nhưng thành tích tốt bằng nghĩa với việc được nhiều thêm một chiếc thẻ miễn tội chết.
Lão Chương không hề làm khó Lộ Hủ, mà chỉ bảo cô đến văn phòng.
"Em đi giúp Chu Cập lấy tài liệu tiếng Anh đi, mang về lớp phát cho mọi người."
Lộ Hủ quay đầu lại, làm một biểu cảm thiếu đòn với Hàn Thạc rồi nhanh chóng chuồn đi.
Lúc Lộ Hủ tới nơi, trong văn phòng chỉ có một mình Chu Cập.
Giờ này các giáo viên tiếng Anh đều tới các lớp để giám sát việc truy bài hoặc là lớp tự học buổi sáng, trong văn phòng không có giáo viên nào cả.
Chu Cập đang ngồi trước máy tính của lão Chương, lông mày nhíu chặt lại.
Lộ Hủ không gõ cửa, cô trực tiếp đi thẳng vào: "Chu Cập, lão Chương bảo tôi đến giúp cậu cầm tài liệu."
Chu Cập giống như là gặp được vị cứu tinh vậy, nhanh chóng đẩy ghế ra: "Lộ Hủ cậu mau cứu tôi với, tôi không in được cái bảng biểu này ra."
Lộ Hủ tiến lại gần xem sao, trên màn hình máy tính là một cái bảng biểu excel, bên trên là điểm số và xếp hạng của tất cả học sinh lớp năm và lớp sáu.
Đây là cách làm quen thuộc của lão Chương, mỗi lần kết thúc kỳ thi, lão Chương đều sẽ làm một bảng tổng hợp điểm số chi tiết như thế này, không giống với bản mà trường học phát xuống, ông sẽ đem cả điểm số và thành tích kỳ thi trước của từng người viết vào đó, liệt kê ra xem toàn bộ những tiến bộ và giảm sút của người đó so với cả lớp và cả khối, chỉ cần nhìn thấy là hiểu ngay.
Đối với một số người mà nói thì rất là rõ ràng, nhưng đối với những người khác lại rất tàn nhẫn.
Lộ Hủ quét mắt qua một lượt, tên của Khúc Tu Ninh đứng ở bên trên, theo sát bên dưới là tên của Chu Cập.
Bình thường thành tích của Chu Cập rất tốt, cùng lắm cũng chỉ rớt xuống khoảng hạng năm mươi toàn khối, nhưng lần này thì một bước đột phá luôn, lập tức vọt lên đứng ở vị trí thứ hai của khối.
Nghe thấy tên của Lộ Hủ, chiếc bàn đối diện trong văn phòng đột nhiên thò ra hai cái đầu người.
Mỗi một chỗ ngồi trong văn phòng của giáo viên đều được ngăn lại thành một không gian riêng, hai cậu học sinh vẫn luôn ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ để sắp xếp tài liệu, lúc Lộ Hủ bước vào hoàn toàn không để ý tới.
Trong đó có một nam sinh là Trâu Minh Kỳ học lớp sáu, cậu ấy là cán sự môn thể dục của lớp sáu, lúc cả hai lớp cùng nhau học thể dục, đều là do cậu ấy hướng dẫn mọi người tập thể dục và đi mượn dụng cụ.
Lộ Hủ không phải là người hướng ngoại khéo nói dẻo miệng như hai người Hàn Thạc và Trương Vãn Ức, hầu hết cô chỉ biết tên của những học sinh bên lớp sáu mà chưa từng nói chuyện cùng.
Nam sinh còn lại đang ngồi ở đó là Khúc Tu Ninh.
Lộ Hủ ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của chàng thiếu niên kia.
Khúc Tu Ninh chủ động hơi giương cằm lên hướng về phía cô, coi như là chào hỏi.
Ngực cô thắt lại, tim cô đập mạnh giống hệt như đang rơi vào một cái động không đáy.
Lộ Hủ nhất thời cảm thấy hoảng loạn, thậm chí cô còn quên mất lúc này mình cần phải làm gì, ánh mắt cô dán chặt lên màn hình máy tính, nhưng lại không vào đầu một chữ nào, cô day day con chuột máy tính một cách không có mục đích: "Cái này...!Cái này chắc là..."
Khúc Tu Ninh bỗng nhiên đứng lên, cánh tay anh đặt lên tấm ngăn cách giữa hai chỗ ngồi.
Làn da của anh trắng bật lên so với những nam sinh khác, cánh tay mặc dù gầy nhưng không mất đi vẻ rắn rỏi, cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ màu đen, ngón tay thon gầy, từng đốt rõ ràng.
Giọng của anh truyền tới từ trên đỉnh đầu Lộ Hủ, bình tĩnh nhưng êm tai: "Thử kiểm tra xem có phải máy in kết nối sai hoặc hết giấy rồi không."
Lộ Hủ hơi ngây người một chút, lập tức nhận ra Khúc Tu Ninh đang nói chuyện với mình, bèn ngoan ngoãn nghe lời, cô nhìn phần tùy chọn của máy in trước, kết nối không sai, rồi cô lại mở hộp giấy của máy in ra, quả nhiên là hết giấy rồi.
Toàn bộ giấy A4 được đặt dưới gầm bàn làm việc của lão Chương, Lộ Hủ cúi hơn một nửa cơ thể xuống để lấy giấy, rồi lại cuống tay cuống chân đặt giấy vào trong.
Vừa đặt giấy xong, máy in lập tức vang lên âm thanh hoạt động như bình thường.
Ở trước mặt Khúc Tu Ninh làm ra hành động kém thông minh như vậy, Lộ Hủ thật sự không còn mặt mũi nào.
Chu Cập mừng rỡ nói: "Bạn học, cảm ơn cậu nhé."
Mặt cô ấy ngập tràn kỳ vọng, nhưng chỉ đổi lại được một câu trả lời cụt ngủn: "Ừ."
Sau đó văn phòng giáo viên lại rơi vào sự yên lặng, không ai nói chuyện nữa.
Chẳng mấy chốc anh và cậu bạn kia đã xong việc rồi, Khúc Tu Ninh cùng với chàng trai bên cạnh mỗi người ôm một chồng vở bài tập, một trước một sau đi ra khỏi văn phòng.
Hai người họ vừa rời đi, Chu Cập lập tức lay vai của Lộ Hủ: "Này, cậu quen vị học bá của lớp sáu kia à?"
Lộ Hủ rõ ràng đã biết còn cố ý hỏi: "Ai cơ?"
"Người mà vừa chào hỏi với cậu ý, Khúc Tu Ninh." Giọng điệu của Chu Cập có ý tứ thăm dò, "Cậu ấy vừa mới chuyển trường đến không lâu, sao hai người lại quen nhau vậy?"
Lộ Hủ lắp ba lắp bắp, "Thực ra...!cũng không thân quen lắm."
Chu Cập giống như là đang tự nói cho mình nghe vậy: "Cũng đúng nhỉ, cậu ấy rất khiêm tốn."
Lộ Hủ không lên tiếng, cô lại chia bảng thành tích chi tiết của lớp năm và lớp sáu rồi in ra một bản dựa theo thói quen của lão Chương.
Chu Cập cầm phiếu thành tích nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn về một hướng, "Đề tổ hợp khoa học tự nhiên lần này khó như thế vậy mà cậu ấy lại có thể đạt được 299 điểm, đúng là vô cùng lợi hại."
Lộ Hủ an ủi cô ấy rằng điểm tổng của cô ấy cũng không kém nhiều so với Khúc Tu Ninh, nên không cần thiết phải ngưỡng mộ cậu ấy.
Chu Cập miễn cưỡng cười một cái: "Đúng vậy, tôi đã xếp tận hạng hai rồi, mà người ta vẫn không biết tôi là ai."
Cùng lúc này, cuộc đối thoại tương tự cũng xảy ra trên hành lang bên ngoài văn phòng giáo viên.
Trâu Minh Kỳ muốn tìm chủ đề để nói chuyện mấy lần liền, nhưng thấy Khúc Tu Ninh dọc đường không nói gì nên cậu chỉ đành không nhắc tới nữa.
Qua một lúc sau, cậu thực sự không nhịn được nữa rồi, hỏi: "Cậu với cô bạn bên lớp năm kia quen nhau à?"
Khúc Tu Ninh hỏi: "Ai cơ?"
"Người mà nhìn rất là trắng, mắt rất to, có một chiếc nốt ruồi lệ bên khóe mắt phải ý."
Khúc Tu Ninh nghĩ một chút: "Không để ý."
Cách xa như vậy, anh thật sự không chú ý tới xem trên mặt ai có nốt ruồi lệ.
Trâu Minh Kỳ tức đến nghẹn họng: "Thì...!Cô gái mà tới sau ý."
"Ồ, cô ấy à, có quen."
Bước chân Trâu Minh Kỳ cũng mạnh hơn: "Quen nhau như thế nào vậy?"
"Bài thi tháng của tôi bị trả nhầm tới chỗ cô ấy." Khúc Tu Ninh ung dung nói, "Sao thế?"
Cũng tính là một lý do chính đáng.
"Không sao cả." Trâu Minh Kỳ chậc mấy tiếng, "Sao không phải là bài thi của tôi trả sai tới chỗ cô ấy nhỉ."
"Thành tích thi xếp trong top ba trăm, thì sẽ có xác suất được ngồi cùng chỗ thi với cô ấy." Khúc Tu Ninh liếc nhìn cậu một cái, "Tôi thì hơi khó, nhưng cậu cứ cố gắng thì chắc sẽ được thôi."
Trâu Minh Kỳ: "..."
Đi được nửa đường, Trâu Minh Kỳ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Cậu cúi đầu nhìn chồng tài liệu trên tay mình, rồi lại nhìn chồng tài liệu trên tay của Khúc Tu Ninh, bìa ngoài đều giống nhau, tổng cộng phải có đến hơn một trăm quyển vở.
"Không đúng, có phải chúng ta lấy hơi nhiều rồi không?" Trâu Minh Kỳ dừng bước chân, "Có phải chúng ta cầm luôn cả phần của lớp năm đi rồi không?"
"Ai bảo cậu không chịu để ý cơ." Khúc Tu Ninh nói vậy coi như là ngầm thừa nhận.
Trâu Minh Kỳ cạn lời: "Sao nãy cậu không chịu nói?"
Khúc Tu Ninh thản nhiên tỏ vẻ đạo đức: "Thế bây giờ cậu mang trở lại đó, để cho hai cô gái kia tự bê nhé, tôi đứng ở đây đợi cậu."
Trâu Minh Kỳ: "..."
Trâu Minh Kỳ quyết định tiết kiệm chút sức lực, cậu không đấu nổi với Khúc Tu Ninh, chỉ có thể chịu đựng.
Đi tới bên trong tòa nhà dạy học, đúng lúc là giờ giải lao giữa tiết truy bài và tiết một, khắp hành lang tiếng học sinh nhốn nháo ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
Lúc đi ngang qua lớp năm, Khúc Tu Ninh gọi Trâu Minh Kỳ lại.
"Tôi về lớp học trước, cậu đem tài liệu của lớp năm vào cho họ đi."
Trâu Minh Kỳ: "..."
Lộ Hủ tay không trở về lớp học, phát hiện tài liệu tiếng Anh đều đã phát đến tay mọi người rồi.
Cô hỏi Hàn Thạc tài liệu là ai phát.
"Còn ai phát được nữa, đương nhiên là người bạn cùng bàn lương nhiện nhiệt tình nhất của cậu chứ ai!" Hàn Thạc làm ra tư thế như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô, "Người nào đó trốn cả một tiết truy bài buổi sáng, thoát khỏi việc bị lão Chương mắng, tại sao tới cuối cùng người phải làm cu li, bị sai vặt vẫn là mình chứ?"
Lộ Hủ trừng mắt lườm, không bị cậu ta lừa: "Ý mình hỏi là, ai mang tài liệu đến lớp cho thế?"
"Trâu Minh Kỳ, còn có cả cái cậu Khúc Tu Ninh kia nữa." Hàn Thạc ôm má, ra vẻ bi thảm, "Cái cậu họ Khúc này, cảm giác tồn tại của cậu ta mấy hôm nay thật sự hơi cao rồi đấy nhé."
Lộ Hủ đột nhiên nhớ tới chủ đề mà tiết truy bài buổi sáng Hàn Thạc chưa nói xong, bèn tiếp tục dò hỏi.
"Buổi sáng cậu bảo, cậu ấy lúc còn học ở trường trung học cao cấp cũng toàn như thế, như thế là như thế nào?"
Hàn Thạc mặt mày ủ ê.
"Cái gì vậy, những chuyện đó là mình đang nói cho Trương Vãn Ức nghe mà.
Cái cậu Khúc Tu Ninh này quả thực không tìm ra được một chút khuyết điểm nào.
Trước khi cậu ta chuyển đến đây, lúc vẫn còn học ở trường trung học cao cấp cũng là một nhân vật phong vân hô mưa gọi gió đấy.
Đẹp trai học giỏi, quan trọng nhất là người ta không phải một tên mọt sách, tính tình tốt bạn bè cũng nhiều."
"Điều tức giận hơn là, gia thế nhà cậu ta còn vô cùng tốt, mẹ là nghệ sỹ đàn cello, còn là phó giáo sư của học viện âm nhạc, khí chất xuất chúng, bố thì là ông trùm trong giới kinh doanh, gia đình khá giả."
"Người thích cậu ta cứ gọi là xếp thành hàng, nhưng hình như cậu ta chưa bao giờ đồng ý yêu ai..."
Lộ Hủ trầm mặc lắng nghe, trong đầu toàn là cảnh ở trong văn phòng ban nãy.
Mỗi một động tác của Khúc Tu Ninh đều đang như tua lại một lần nữa trước mắt cô.
Cánh tay thong thả gác lên tấm ngăn cách của anh, anh bắt đầu cuộc nói chuyện một cách tự nhiên.
Nhìn có vẻ tùy ý, nhưng lại rất có chừng mực.
Còn có khi đối đáp với cô và Chu Cập, Khúc Tu Ninh dùng thái độ hoàn toàn khác nhau, cũng khiến cho nội tâm cô nhảy nhót.
Mở đầu ngày hôm nay, việc khiến cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhất không gì ngoài việc, anh vẫn nhớ cô..