TRỜI CÒN ĐỔ MƯA, EM CHƯA QUÊN NGƯỜI


Cảnh Thù ngồi nói chuyện với mẹ Cảnh, vẻ ưu sầu xuất hiện trên mặt bố Cảnh nhiều ngày qua nay đã không còn nữa, ông nhìn con gái bằng ánh mắt hiền từ chất chứa yêu thương, nói: "Thù Thù đợi bố một tí nhé, bố đi làm món con thích ăn nhất, con gái yêu của bố gầy quá rồi, tẹo nữa con phải ăn nhiều vào đấy."
Bố Cảnh nói xong, xoa xoa đầu Cảnh Thù, sau đó ông đi vào bếp.
Kỉ Ngôn Thanh thấy Cảnh Thù nói chuyện riêng với mẹ Cảnh, anh liếc xéo về phía Mạnh Vân Phi một cái rồi theo chân bố Cảnh vào bếp.
"Này, Kỉ..

Ngôn Thanh đang làm gì thế?" Mẹ Cảnh thấy vậy, cảm thấy thật khó hiểu.
Mặc dù ban nãy trông thấy có vẻ như mối quan hệ của Cảnh Thù và Kỉ Ngôn Thanh rất tốt nhưng bà vẫn hơi ngờ vực.

Cũng tại chỉ mới mấy ngày trước thôi Cảnh Thù vẫn còn giữ thái độ bài xích với Kỉ Ngôn Thanh, mới kết hôn được mấy ngày, bà cũng như bố Cảnh đều sợ rằng con gái chỉ vì muốn hai người họ đừng lo lắng nên mới phối hợp đóng kịch với Kỉ Ngôn Thanh.
"Anh ấy đi vào phụ bố thôi ạ." Cảnh Thù âu yếm vuốt ve mái tóc hoa râm của mẹ Cảnh.
Bà vô cùng kinh ngạc: "Người như giám đốc Kỉ cũng vào bếp á?"
Mặc dù ở nhà họ Cảnh, bố Cảnh luôn là người vào bếp làm cơm nhưng gia đình họ chỉ là một gia đình bình thường, không ngờ người đứng trên đỉnh tháp vàng như Kỉ Ngôn Thanh cũng có ngày xắn tay áo vào bếp nấu ăn.
"Anh ấy chẳng bao giờ chịu để con đụng tay vào, con muốn ăn gì hầu như đều là anh ấy nấu.


Mẹ, mẹ yên tâm đi, tay nghề nấu ăn của con rể mẹ đỉnh lắm đấy." Cảnh Thù nói tốt cho Kỉ Ngôn Thanh với mẹ Cảnh, cũng hi vọng để bố mẹ biết cuộc sống của cô bây giờ rất tốt, bố mẹ không cần phải lo lắng cho cô nữa.
Mạnh Vân Phi ngồi kế bên nghe thấy thế cảm thấy khá kì lạ, anh định nói gì đó nhưng nhìn gương mặt ngập tràn hạnh phúc của Cảnh Thù lại thôi.
Chẳng mấy chốc bố Cảnh và Kỉ Ngôn Thanh đã bày một bàn toàn đồ ăn ngon.

Bố Cảnh vẫn khá ngạc nhiên, ánh mắt ông dành cho Kỉ Ngôn Thanh bây giờ đã hoàn toàn khác ban nãy.

Chỉ một bữa cơm thôi nhưng ấn tượng mà bố Cảnh và mẹ Cảnh đối với Kỉ Ngôn Thanh đã thay đổi.
Cử chỉ mà Cảnh Thù và Kỉ Ngôn Thanh dành cho nhau tự nhiên như thể hai người đã làm vậy cả trăm, cả ngàn lần chứ không phải giả vờ.

Cách mà Kỉ Ngôn Thanh chăm sóc cho Cảnh Thù thậm chí đến người làm cha làm mẹ như mẹ Cảnh và bố Cảnh cũng phải thốt lên không bằng.

Ánh mắt hai người trao cho nhau tràn ngập tình ý càng làm cho bố Cảnh và mẹ Cảnh hoàn toàn yên tâm, sau cùng họ còn dành lời khen không ngớt cho Kỉ Ngôn Thanh.
Khác với Kỉ Ngôn Thanh, Mạnh Vân Phi ăn bữa cơm hôm ấy mà như mắc nghẹn trong cổ họng.

Hương vị thơm ngon từ bàn tay bố Cảnh lúc này Mạnh Vân Phi cũng chẳng cảm nhận được chứ đừng nói đến những món mà Kỉ Ngôn Thanh làm.

Những món Kỉ Ngôn Thanh làm hầu như đều được đặt trước mặt Cảnh Thù.

Trông thấy hai người họ thân thiết với nhau như chỗ không người, cục tức trong lòng Mạnh Vân Phi cứ tắc nghẹn lại ở cổ, làm thế nào cũng nuốt không trôi.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Mạnh Vân Phi nhanh chóng giành phần rửa bát làm cho bố mẹ Cảnh Thù cảm thấy khá ngại bởi dù sao anh cũng là khách.

Tiếng cười vui vẻ vang lên sau lưng, gương mặt tuấn tú của Mạnh Vân Phi liền sa sầm lại, anh mím môi, bê bát đĩa ra bồn rửa với tốc độ nhanh nhất có thể.
"Có một số thứ không phải kẻ nào cũng có thể vọng tưởng có được, nếu giờ mà có những thứ ruồi nhặng đáng ghét cứ cố tính đi theo làm phiền cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ bóp vụn chúng thành bụi."
Giọng nói đầy khiêu khích khiến Mạnh Vân Phi dừng tay, anh nắm chặt tay, đáp lại không sơ hãi: "Giám đốc Kỉ tin rằng anh có thể một tay che trời sao, cho rằng tất cả mọi người đều phải chịu anh sao?"
"Người khác thì tôi không biết, nhưng anh.."

Tiếng cười khẩy vang lên.
"Một công tử vô dụng của tập đoàn nhà họ Mạnh, anh tưởng muốn bóp chết anh là chuyện khó với tôi sao?"
"Kỉ Ngôn Thanh.." Mạnh Vân Phi nghiến chặt răng quay đầu lại.
Kỉ Ngôn Thanh vươn tay cầm nước ép đi, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Mạnh Vân Phi, chỉ ném lại một câu cảnh cáo: "Anh Mạnh này, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, đây là lần cảnh cáo cuối cùng.

Nếu anh còn tái phạm, tôi tin anh không muốn biết hậu quả đâu."
Âm thanh lạnh lẽo tựa ác ma làm Mạnh Vân Phi nhớ lại những lời nhận xét mà mọi người nói về Kỉ Ngôn Thanh.

Anh là một con sói độc ác, cũng là một con ác quỷ luôn chờ thời cơ để hành động, dễ dàng để lại vết thương chí mạng trên cơ thể con mồi, nuốt trọn con mồi với tốc độ nhanh nhất.
Toàn thân Mạnh Vân Phi lạnh toát, anh biết người đàn ông này nói nghiêm túc, cả anh và tập đoàn của gia đình sẽ không thể thoát khỏi bàn tay anh ta.
Cảnh Thù ngồi ở phòng khách nói chuyện gia đình với bố mẹ.

Lúc này bố mẹ càng nhìn Kỉ Ngôn Thanh càng thấy thuận mắt, họ liên tục kể những chuyện ngốc nghếch hồi bé của Cảnh Thù.

Kỉ Ngôn Thanh càng nghe càng nhập tâm, khóe miệng anh nở nụ cười, đôi mắt tràn ngập yêu thương nhìn cô.
Mặt Cảnh Thù hơi ửng đỏ, thấy Kỉ Ngôn Thanh đang cười mình, cô trợn mắt với anh, đang chuẩn bị kéo ai về thì Mạnh Vân Phi lặng lẽ đi lên.


"Cô chú, Thù..

Thù, cháu còn có việc nên xin phép về trước đây, mọi người ở lại chơi vui vẻ ạ." Mạnh Vân Phi cầm áo khoác lên rồi mở cửa.
"Ơ kìa Vân Phi, lâu lắm rồi cháu mới tới, ở lại chơi thêm một chút đi cháu." Mẹ Cảnh vội đứng dậy gọi Mạnh Vân Phi lại.
"Dạ thôi ạ cháu cảm ơn cô, lần sau ạ, bao giờ cháu nhớ mấy món ăn của chú, cháu nhất định sẽ tới ạ." Mạnh Vân Phi cười nói với bà, giả vờ như không có chuyện gì.
"Thằng nhóc thối này, hóa ra đến chỉ để ăn món chú nấu thôi à." Bố Cảnh cười trêu anh.
"Hi hi." Mạnh Vân Phi lắc đầu: "Dạ cháu đi đây, cháu chào cô chú ạ, chào em nhé Thù Thù."
"Ừ, đi đường cẩn thận nhé."
Cảnh Thù cũng đứng dậy tiễn anh, nhưng lại bị Kỉ Ngôn Thanh kéo lại.

Đôi mắt của Mạnh Vân Phi tối sầm lại, trong mắt Kỉ Ngôn Thanh, lần rời đi này tình địch của anh có vẻ khá thê thảm.

Cảnh Thù thấy dáng vẻ Mạnh Vân Phi như vậy thì hơi lo lắng, cô chau mày, quay đầu nói nhỏ: "Kỉ Ngôn Thanh.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi