TRỜI ĐÔNG MUỘN, XUÂN NHƯ CHẲNG CÒN

Ngón tay anh chầm chậm lướt qua từng nét chữ ký của An Dĩ Hạ, ánh mắt đầy sự nhớ nhung không dứt.

“Hạ Hạ, là lỗi của anh, anh không nên có người khác. Anh chỉ yêu em thôi!”

“Em muốn đánh, muốn mắng, thế nào cũng được, nhưng xin em, đừng rời xa anh.”

“Anh không thể sống thiếu em, Hạ Hạ…”

Lời nhận lỗi từ miệng Thịnh Tư Dật lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đến mức giọng anh khản đặc.

Nhưng người đáng lẽ ra phải nghe những lời này, lại không còn ở đây.

Nói bao nhiêu, cũng chỉ là vô ích.

“An Dĩ Hạ, anh vẫn chưa ký, chúng ta chưa tính là ly hôn, chúng ta vẫn là vợ chồng! Anh nhất định sẽ tìm thấy em!”

Đôi mắt anh ánh lên sự lạnh lùng và kiên quyết.

Anh không thể buông tay.

Cô vốn thuộc về anh, anh sẵn sàng nhận sai, nhưng tuyệt đối không chấp nhận việc cô rời bỏ anh.

Thịnh Tư Dật cẩn thận cất giữ tờ đơn ly hôn, như thể đó là vật quý giá nhất đời mình.

May mắn thay, điện thoại của anh vẫn còn lưu giữ những bức ảnh của cô, để anh có thể an ủi nỗi nhớ da diết này.

Anh bắt đầu lục lọi khắp nhà, mong tìm thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến An Dĩ Hạ.

Nhưng cô thật sự rất tàn nhẫn.

Cô đã xóa sạch mọi dấu vết của mình trong căn nhà này.

Những bộ quần áo không dùng nữa, đã bán hoặc vứt bỏ.

Ngay cả đồ đạc trong nhà cũng được thay mới hoàn toàn.

Khi anh đang lạc vào cơn đau đớn của ký ức, thì một cuộc gọi bất ngờ vang lên.

Là Lâm Cẩn.

“Dật, em vừa thấy trên mạng tin tức về việc đấu giá Mộ Hạ. Thịnh phu nhân…”

“Cô nói gì?”

Lời của cô ta khiến tim anh đập mạnh, anh lập tức cúp máy, không cho cô ta cơ hội thêm dầu vào lửa.

“Trợ lý Trương, tra giúp tôi xem Mộ Hạ có phải đang được đem bán đấu giá. Nếu đúng, bất kể giá nào, nhất định phải mua lại.”

Lâu sau, trợ lý Trương mới gọi lại, giọng đầy do dự.

“Thịnh… Thịnh tổng, Mộ Hạ đã bị một nhà sưu tầm ở nước ngoài mua mất rồi. Chúng ta… đã chậm một bước…”

Bộp!!!

Chiếc điện thoại trên tay Thịnh Tư Dật rơi xuống đất, màn hình vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Chỉ muộn một chút thôi, làm sao có thể như vậy?

Mộ Hạ là biểu tượng cho tình yêu anh dành cho cô.

Cô đã từng bán nó một lần, làm sao có thể nhẫn tâm bán nó lần thứ hai?

Chẳng lẽ, tình yêu của anh đối với cô không có chút ý nghĩa nào hay sao?

Ánh mắt anh trĩu xuống, cả cơ thể chìm trong nỗi buồn và tuyệt vọng.

Ngay cả Mộ Hạ cũng thuộc về người khác, vậy còn cô?

Cô có thuộc về người khác không?

Thịnh Tư Dật không thể tưởng tượng nổi khả năng đó.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy An Dĩ Hạ, anh đã nhận định cô là người anh muốn đi cùng suốt đời.

Anh từng vẽ ra vô số hình ảnh về tương lai của họ, tất cả đều kết thúc trong hạnh phúc.

Vậy mà tại sao giờ đây họ lại đi lạc khỏi nhau?

Anh tự trách bản thân, nhưng nỗi hận đối với Lâm Cẩn cũng dâng trào.

Nếu không có Lâm Cẩn, liệu mọi thứ có khác đi?

Một mình anh ở lại trong ngôi nhà trống vắng, cô đơn đến lạnh lẽo.

Anh nhẹ nhàng nhặt lại những chiếc bánh nếp từ trong thùng rác.

Những chiếc bánh nếp đã nguội lạnh, không còn vị ngọt thơm như ban đầu.

Nhưng anh vẫn nâng niu chúng như báu vật, bởi đó là món cô thích nhất.

Cô vẫn chưa ăn lấy một miếng nào.

Trong lúc dọn dẹp, anh bất ngờ phát hiện một chiếc thẻ sim của An Dĩ Hạ trong thùng rác.

Anh lập tức lấy nó ra, lau sạch rồi cắm vào điện thoại của mình.

Như thể, làm vậy sẽ khiến cô vẫn ở bên anh, sẽ có thể nói chuyện với anh.

Đột nhiên, màn hình điện thoại sáng lên.

Một tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc được gửi đến: “An Dĩ Hạ, Tư Dật yêu tôi nhất. Đừng tưởng rằng việc cô bán Mộ Hạ có thể khiến anh ấy quay lại với cô! Cô biết không, hôm nay chúng tôi còn quấn quýt trên chiếc giường này đấy!”

Ngay sau đó, một bức ảnh chiếc giường có phần lộn xộn hiện ra trước mắt Thịnh Tư Dật.

Anh gần như tức giận đến mức mắt đỏ ngầu.

“Hóa ra… hóa ra là cô!”

Giọng nói của Thịnh Tư Dật lạnh lùng như băng, khí thế tỏa ra từ anh khiến người ta không thể thở nổi.

Anh lập tức gõ xuống một dòng chữ: “Lâm Cẩn, tôi nhớ đã cảnh cáo cô, tuyệt đối không được để Hạ Hạ biết chuyện giữa tôi và cô!”

Tin nhắn vừa được gửi đi, Lâm Cẩn nhìn thấy, cười khẩy một tiếng rồi khiêu khích gọi điện tới.

“An Dĩ Hạ, từ khi nào cô học được cách giả giọng Thịnh Tư Dật vậy? Còn giả giống đến vài phần.”

“Nếu tôi là cô, tôi đã sớm cuốn gói khỏi vị trí Thịnh phu nhân này rồi. Tôi còn mang thai con của Tư Dật, có khi chẳng bao lâu nữa anh ấy sẽ cầu hôn tôi.”

“Đến lúc đó, người bị tống ra khỏi nhà không chút tôn nghiêm chính là cô. Nếu không muốn rơi vào tình cảnh đó, chi bằng sớm nhường vị trí Thịnh phu nhân cho tôi, cô sẽ đỡ khổ hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi