TRỜI ĐÔNG MUỘN, XUÂN NHƯ CHẲNG CÒN

Anh không để Lâm Cẩn có bất kỳ cơ hội nào để từ chối.

Trước mặt anh, cô ta mãi mãi chỉ là kẻ thấp kém nhất.

Lâm Cẩn nằm bệt dưới đất, hoàn toàn mất đi hình tượng, nhưng vẫn cố gắng ôm chặt lấy bụng mình.

Dù vừa bị đám đông đánh đập, chửi bới, cô ta vẫn không phản kháng, chỉ ôm bụng thật chặt.

Đứa bé này là hy vọng cuối cùng của cô ta.

Chỉ cần đứa bé có thể ra đời an toàn, cô ta vẫn còn đường sống.

Nhưng Thịnh Tư Dật không hề định để cho cô ta có cơ hội đó.

Anh đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với Hạ Hạ rồi.

Nếu muốn cứu vãn mối quan hệ với cô ấy, thì đứa trẻ này tuyệt đối không thể giữ lại!

Một khi đứa trẻ được sinh ra, anh và Hạ Hạ sẽ không bao giờ còn khả năng quay lại bên nhau nữa.

Thịnh Tư Dật nghiến răng, ra lệnh cho vệ sĩ kéo Lâm Cẩn đến bệnh viện.

Lâm Cẩn vùng vẫy, chống cự vô số lần, nhưng vẫn không địch nổi sức mạnh của vài vệ sĩ.

Cô ta bị ép nằm lên chiếc bàn phẫu thuật lạnh lẽo.

Thuốc mê được tiêm vào cơ thể, dần dần cô ta mất đi quyền kiểm soát tay chân, mí mắt cũng không nghe theo mà khép lại.

Khi tỉnh lại, bụng cô ta trống rỗng.

Nơi từng có một sinh linh bé nhỏ đã không còn nữa!

Cơn đau âm ỉ từ vùng bụng kéo căng khiến cô ta khó khăn ngay cả việc cử động nhẹ.

Đứa trẻ… thật sự không còn rồi!

Lâm Cẩn tuyệt vọng nằm bất động trên giường bệnh.

Ngay cả lúc này, vẫn có vệ sĩ canh chừng, buộc cô ta phải xin lỗi An Dĩ Hạ.

Chẳng bao lâu sau, Thịnh Tư Dật nhìn thấy video xin lỗi của Lâm Cẩn lan truyền khắp mạng xã hội.

Anh nhếch môi đầy vẻ hài lòng, nhưng trong lòng lại chẳng thể vui nổi.

Xin lỗi thì có ích gì?

Hoàn toàn không thể mang Hạ Hạ trở lại.

Đến giờ, anh vẫn chưa tìm được tung tích của An Dĩ Hạ.

Cô ấy dường như đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, giống như chưa từng tồn tại.

Nếu không phải trên mạng còn lưu lại dấu vết của cô, Thịnh Tư Dật gần như đã tin rằng sự tồn tại của cô chỉ là một giấc mơ.

“Nếu hôm Hạ Hạ rời đi, tôi không đến tiễn Lâm Cẩn thì tốt biết mấy, có lẽ sẽ không ra nông nỗi này.”

“Nếu tôi kiên định giữ lòng mình, không để Lâm Cẩn dụ dỗ thì tốt biết mấy…”

“Nếu như…”

Thịnh Tư Dật ngồi trong phòng bao của quán bar, ôm lấy nỗi hối hận mà uống hết chai này đến chai khác.

Đã bao lâu rồi anh không có một giấc ngủ yên ổn?

Hơi thở thuộc về An Dĩ Hạ trong ngôi nhà của anh ngày càng nhạt nhòa, nhạt đến mức anh gần như không thể ở lại được nữa.

Nhưng dù uống bao nhiêu rượu đi nữa, anh không hề say, ngược lại càng tỉnh táo hơn.

Anh biết rất rõ, cô ấy không còn ở bên cạnh anh nữa.

“Haha…”

Thịnh Tư Dật ôm chai rượu, cười khổ một tiếng.

“Hạ Hạ, xin lỗi em, anh không nên uống rượu. Anh biết rõ em ghét nhất là mùi rượu trên người anh mà…”

“Em ra đây đi, cứ mắng anh một trận cũng được. Chỉ cần em xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ không uống nữa.”

Anh như một đứa trẻ ngốc nghếch, vô lý làm loạn.

Mấy người anh em nghe nói Thịnh Tư Dật đang ở đây, liền gọi đến một nhóm cô gái trẻ đẹp.

“Các cô, ai có thể làm Thịnh tổng vui vẻ, sau này phú quý không thiếu phần đâu!”

Người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ sẫm thấp giọng nói.

Mười cô gái liên tục gật đầu, lần lượt bước vào, chọn chỗ gần Thịnh Tư Dật mà ngồi xuống.

“Anh Thịnh…”

Một cô gái có nhan sắc quyến rũ ngồi xuống bên trái anh, ngón tay mảnh mai uốn éo như rắn nước, lả lướt chạm vào áo anh.

“Cút!”

Sắc mặt anh đen như đáy nồi, cầm ngay một chai rượu đập thẳng vào đầu cô gái quyến rũ kia.

Máu lập tức tuôn ra như suối.

Cô gái hét lên một tiếng, nhưng liền bị Thịnh Tư Dật đá một cái khiến cô ta ngã nhào.

“Ai cho các người cái gan này, đồ ghê tởm! Còn không mau cút hết!”

Trong chớp mắt, toàn bộ những cô gái trong phòng bao như chim sợ ná, nhanh chóng rút lui.

Không một ai dám ở lại.

Dù bị sàm sỡ bên ngoài cũng còn hơn bị đánh đến đầu rơi m.á.u chảy ở đây mà chẳng được gì.

Thịnh Tư Dật đầy vẻ bực bội, anh bóp trán, mở thêm một chai rượu, tiếp tục uống.

Mấy người anh em của anh nhìn nhau, cuối cùng chỉ biết thở dài bất lực.

“A Dật, cậu nói xem cậu làm vậy là vì cái gì chứ? Lâm Cẩn đã làm sai, dạy dỗ một chút là đủ rồi. Cậu thực sự yêu An Dĩ Hạ đến vậy sao?”

“Đúng đấy, An Dĩ Hạ chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà. Với thân phận hiện tại của cậu, muốn có kiểu phụ nữ nào mà chẳng được?”

“Cô ấy đi thì cứ để cô ấy đi. Chẳng lẽ cậu còn định đuổi theo không buông? Cậu nên để cô ta thấy, không có cô ta, cậu vẫn có rất nhiều phụ nữ vây quanh, vẫn sống rất tốt! Như vậy cô ta mới ngoan ngoãn quay về.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi