TRỜI ĐÔNG MUỘN, XUÂN NHƯ CHẲNG CÒN

Mỗi lần anh làm cô tức giận, anh đều chạy đến chợ Đông mua bánh trôi nước để xin lỗi.

Mùi thơm ngọt ngào của bánh trôi nước khiến cô mềm lòng ngay lập tức.

Lúc đó anh còn cười nói: "Vợ anh dễ dỗ quá đi."

Cô chỉ trán anh, nhẹ nhàng nói: "Không phải em dễ dỗ, mà em vẫn còn yêu anh, nên anh làm gì em cũng tha thứ."

"Nếu một ngày em không còn yêu anh nữa, thì anh có tự sát em cũng chẳng thèm để ý đâu."

Ký ức ùa về, Thịnh Tư Dật lấy hộp bánh trôi nước từ phía sau ra, cười cưng chiều: "Quả nhiên là không thể giấu được gì em."

Nghe vậy, An Dĩ Hạ mỉm cười, từng chữ từng chữ nói: "Đúng vậy, anh không thể giấu được em bất cứ điều gì."

Không hiểu sao, Thịnh Tư Dật cảm thấy tim mình như hụt đi một nhịp, lẩm bẩm: "Dĩ Hạ..."

An Dĩ Hạ không nói gì nữa, cô xuống nhà vệ sinh để rửa mặt.

Khi trở ra, cô thấy Thịnh Tư Dật đang vội vã ra cửa.

An Dĩ Hạ chỉ dừng lại hai giây, rồi cũng đi theo.

Vừa đến cửa, cô dừng lại, vì cô nhìn thấy Lâm Cẩn đang đứng không xa.

Cô ta không ngờ Lâm Cẩn lại đến đây trắng trợn như vậy.

Ngoài sự ngạc nhiên của cô, người có biểu cảm phức tạp nhất chính là Thịnh Tư Dật.

Anh nhanh chóng bước tới, vẻ mặt tối sầm lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta: "Cô điên rồi sao, sao lại đến đây! Tôi đã nói rồi, khi nào Dĩ Hạ ở đây, cô không được xuất hiện!"

Nghe anh hét lên, Lâm Cẩn run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, cô ta kéo vạt áo anh, nũng nịu: "Em không thể rời xa anh mà! Em và em bé cũng vậy."

Nói rồi, cô ta còn kéo tay anh đặt lên bụng mình.

Anh muốn đẩy cô ta ra, nhưng cô ta cứ quấn lấy anh không buông, còn chủ động hôn lên môi anh.

Thịnh Tư Dật định đẩy cô ta ra, nhưng sau vài giây, anh lại siết chặt cô ta, bắt đầu hôn sâu.

Hai người hôn nhau say đắm ngay giữa vườn hoa.

Khi anh định đi quá xa, anh kịp thời dừng lại, đẩy cô ta ra: "Em đi đi."

Lâm Cẩn ủy khuất nhìn anh, thì thầm vào tai anh một câu gì đó.

Thịnh Tư Dật sắc mặt thay đổi.

Cuối cùng, anh nói: "Được rồi, hôm nay anh sẽ ở bên em, em lên xe trước đi, lát nữa anh sẽ qua."

Lâm Cẩn vui vẻ lên xe.

Nhìn thấy Thịnh Tư Dật sắp quay lại, An Dĩ Hạ quay người.

Không bao lâu sau, Thịnh Tư Dật đã vào nhà, câu đầu tiên anh nói là:"Dĩ Hạ, hôm nay anh định ở nhà với em cả ngày, nhưng đột nhiên công ty có việc gấp, anh phải đi ra ngoài một chút, em ở nhà ngoan nhé, đợi anh về."

Anh nhìn cô chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của cô.

An Dĩ Hạ chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi nhẹ nhàng nói: "Đi đi, anh cứ đi làm việc của anh đi."

Giọng điệu của cô vẫn dịu dàng như mọi khi, không hề có chút bất thường nào.

Cuối cùng, anh cũng yên tâm.

Anh xoa đầu cô, rồi quay người rời đi.

Rất nhanh, tiếng động cơ xe vang lên rồi dần biến mất.

Nụ cười trên mặt An Dĩ Hạ biến mất, thay vào đó là hai hàng nước mắt.

Cô lặng lẽ lau nước mắt, rồi đi đến thùng rác, ném hết những chiếc bánh trôi nước vào đó.

Sau đó, cô vào phòng, mở vali đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cô gửi tin nhắn cuối cùng cho Thịnh Tư Dật: "Nửa tháng đã qua, quà kỷ niệm ngày cưới em tặng anh trước đó, có thể mở ra xem rồi.”

Gần như ngay lập tức, anh trả lời: "Ngoan, anh sẽ sớm về nhà, đến lúc đó mình xem chung."

An Dĩ Hạ cười nhạt.

Xem chung ư?

Thịnh Tư Dật, chỉ có mỗi anh xem thôi.

Quãng đời còn lại, cũng chỉ còn mỗi anh thôi.

Tiếp đó cô không hề do dự bẻ luôn thẻ sim.

Cuối cùng, cô xách vali bước ra khỏi nhà.

Mặt trời chiếu rọi xuống, ấm áp nhưng lại không hề sưởi ấm được trái tim lạnh lẽo của cô.

Từ giờ trở đi, trên thế giới này sẽ không còn ai tên là An Dĩ Hạ nữa.

An Dĩ Hạ cầm giấy chứng minh nhân dân tạm thời, vội vã bắt xe tới sân bay.

Khi máy bay cất cánh, mọi chuyện đều đã qua rồi.

Hạ cánh xuống nước F, cô đã có thân phận mới, trở thành bà chủ của một nhà trọ ven biển ở đây.

Thế nhưng, cùng lúc đó, tại Kinh thị, Thịnh Tư Dật như phát điên.

Thời gian quay trở lại vài giờ trước.

Sau khi đưa Lâm Cẩn về nhà, cô ta vẫn không chịu buông tay.

“Anh Dật, anh đã đến tận đây rồi, không lên trên xem thử sao?”

Vừa nói, cô ta vừa mập mờ vẽ vài vòng trong lòng bàn tay anh.

Thịnh Tư Dật có chút do dự, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an khó tả.

“Thôi, không lên đâu. Em lên nhà đi, anh còn phải về với Hạ Hạ.”

Anh gạt tay Lâm Cẩn ra, nhớ đến lời hứa với An Dĩ Hạ.

Đã lâu rồi anh không thực sự dành thời gian cho cô, nếu không cô sẽ dỗi.

Nghĩ đến điều đó, khóe môi Thịnh Tư Dật vô thức nở nụ cười thoáng qua, đầy hạnh phúc.

Lâm Cẩn lại ôm chặt lấy eo anh không buông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi