TRỜI ĐỰU... TA THÀNH VƯƠNG PHI RỒI!

DUY NHẤT MỘT CÀNH MỘT HOA.

Đóa hoa vì gió rời xa cành

Hoa bay mãi đến một phương xa

Rơi xuống một chỗ xa lạ

Bơ vơ lay động nhìn trời cao xanh...

Cành hoa nơi đây cô quạnh

Nhớ về đóa hoa duy nhất ở cạnh

Từng vui đùa bên nhau say đắm

Duy nhất một cành một hoa...

Mà giờ cành mất hoa, buồn sầu ở đây

Đóa hoa kia ngơ ngác ở nơi xa vời

Hỏi phương trời xa xăm...

Bao giờ gió đưa cành, hoa tương phùng?

...

"Tiểu thư, đến rồi." Yến Yến bê theo A Hoa đi đến trước một xe ngựa, Yến Yến đặt A Hoa xuống nhẹ nhàng rồi gọi: "Vương gia, tiểu thư tới rồi."

Từ trong xe ngựa truyền ra tiếng ừ nhẹ, tiếp đến màn xe ngựa được nâng lên và nam nhân bên trong bước xuống, một thân tinh tế huyền y âm tối lay động theo bước chân, mái tóc dài đen mềm mại xõa xuống như suối, phủ hết đằng sau lưng... Khuôn mặt nam nhân lộ rõ trước mắt A Hoa, hàng lông mày ngang đậm hơi dày đi cùng đôi mắt đen sâu thẳm đến nhìn không thấu cảm xúc, sống mũi cao thẳng tắp như cái thang kèm cánh môi mỏng khép hờ... nhìn vào từng góc cạnh ở gương mặt nam nhân đều thấy nó đẹp đẽ hoàn mỹ tinh xảo tựa như khắc ra.

Mọi thứ trên người hòa hợp vào mảnh u tối âm u do nam nhân tạo nên, trông lạ lùng khác biệt, khiến người nhìn ngẩn ngơ không dám lại gần.

A Hoa ngây thơ hướng nam nhân gọi: "Phụ thân?"

"Tiểu Hoa, qua đây với ta, để ta nhìn con kĩ hơn." Hành Liên Uyên cúi người, đôi tay giơ ra hai bàn tay hướng A Hoa nói.

Tiếng hắn sáu phần ôn nhu ba phần ấm áp, trong ánh mắt khi nhìn A Hoa có chứa tình thương của một người cha dành cho con mình.

A Hoa mở lớn đôi mắt xinh của mình, nghiêng đầu đánh giá Hành Liên Uyên từ trên xuống dưới, bộ dạng suy tư nghĩ ngợi gì đó rồi lát sau A Hoa mới phản ứng, chân be bé đi nhanh tới chỗ hắn, nhào vào lòng hắn...

Hành Liên Uyên theo đó ôm A Hoa nhỏ bé vào lòng, tay ôm tay vuốt ve đầu tóc A Hoa: "Tiểu Hoa, đã nhớ ra phụ thân chưa?"

"Con không biết... mùi hương của người đối với con quen thuộc và vòng tay người..." A Hoa lắc lắc đầu nói, khuôn mặt ngẩng lên đối diện với hắn.

"Ừm, nhớ được mùi hương đã tốt rồi." Hành Liên Uyên nở nụ cười cưng chiều, nói tiếp: "Tiểu Hoa, ta hỏi con, con có muốn cùng ta trở về nhà không?"

"Con muốn!" A Hoa lập tức đáp không chút do dự, chính là trong đầu A Hoa nghĩ tới những thứ mới mẻ, nơi có nhiều điều thú vị mà Yến Yến từng kể, A Hoa hứng thú tò mò về nơi Kinh Thành, rất muốn tới đó.

Quan trọng hơn, nơi đó có phụ thân!

Hành Liên Uyên nghe, gương mặt mê hoặc, làm điên đảo ánh mắt của hắn cúi xuống và rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán A Hoa, ôm A Hoa đứng dậy cất bước chân lên xe, hắn không quên quay đầu nói với Yến Yến: "Đi thôi."

...

Trong xe ngựa...

Hành Liên Uyên cúi đầu nhìn A Hoa, cô bé nhỏ rõ ràng đang ngồi chơi đùa nói chuyện không biết khi nào đã chui vào lòng hắn, an ổn nhắm mắt ngủ thật say, chỉ để lại bên tai hắn nghe tiếng hít thở đều đặn nhẹ nhàng cô bé phát ra và một bộ dạng khả ái, môi chu chu khi ngủ.

Hành Liên Uyên nhìn đến mỉm cười, bàn tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tuy còn non nớt nhưng đã xinh như hoa của cô bé.

Là bất chợt trong mắt Hành Liên Uyên hắn để lộ ra đau thương vô vàn, theo đó bên môi nụ cười bi ai thay thế.

Hắn nhếch môi mình thì thầm: "Hoa Hoa... ba người một nhà chúng ta sắp đoàn tụ đấy, nàng có thấy không?"

Năm Năm rồi...

Nữ nhi của chúng ta đã năm tuổi.

Bình an và khỏe mạnh lớn lên như ý nguyện của chúng ta đó Hoa Hoa.

Ngày đó, nàng dùng tính mạng mình đổi lấy sinh mạng con của chúng ta... Và giờ đến ta dùng hết tâm tư, cố gắng duy trì sinh mạng ấy, như là giữ chặt mảnh tình yêu cuối mà nàng trao ta.

Đến giờ ta vẫn đang giữ mảnh tình yêu đó... mảnh tình yêu nàng trao hòa vào sinh mệnh của tinh linh bé nhỏ mà hai chúng ta tạo ra... Tinh linh ấy đang ngủ say giấc yên bình trong lòng ta.

[Đề cử+Bình luận đi nào >< Đó là ủng hộ ta nha~~]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi