TRỜI ĐỰU... TA THÀNH VƯƠNG PHI RỒI!

Mặt trời dần lên, ánh nắng đầu tiên cũng chiếu qua khung cửa nhỏ, len lỏi vào phòng vẫn treo những lụa mềm mại mang màu đỏ thắm đẹp đẽ từ hôm qua ấy.

Hình Hoa Hoa mở mắt chốc lát đón nhận màn sáng từ ánh nắng hiếm có của cuối mùa Thu.

Nàng chớp chớp mắt mình một chút để tiếp thu ánh sáng, chờ khi thích ứng thì đập vào mắt nàng rõ ràng là mĩ nam đang ngủ say.

Khuôn mặt tinh xảo đến từng góc cạnh, hàng mi dài yên tĩnh, mũi cao thẳng tắp hít thở đều đều, đôi môi mím lại đầy khiêu gợi, thêm chiếc cằm khá nhọn kia... Đẹp đến hoàn mĩ.

Hình Hoa Hoa nhìn một cách chìm đắm thêm chút trìu mến.

Chậc... đẹp đến thế cơ mà... giờ hắn thật sự là phu quân của nàng. Mỗi sáng ngủ dậy sẽ như này... thấy được hắn bên nàng. Ôi, cảm giác thật hạnh fuck à nhầm, Hạnh Phúc chứ.

Nàng cần thế là thỏa mãn mắt rồi.

Ahihi.

Hình Hoa Hoa vừa nghĩ vừa cười tủm tỉm, nào hay mĩ nam Hành Liên Uyên đã và đang mở mắt chăm chăm chú chú nhìn mình.

"Nàng đang có suy nghĩ gì xấu xa với ta sao?" Nhìn thế nào cũng như cười gian vậy.

Giọng Hành Liên Uyên đánh thức con heo thành tinh Hình Hoa Hoa.

Nàng lập tức nói: "Thiếp chỉ đang giải đáp tò mò trong đầu về việc chàng ăn gì mà đẹp đến ngủ cũng hút mất hồn người ta."

Hành Liên Uyên nghe xong mặt không đổi sắc đáp: "Ta cũng không rõ, nếu thật là vì ăn thì ta e nay đổi khẩu vị không biết có còn đẹp để hút hồn nàng nữa không..." Câu nói ẩn ý sâu xa đến đen tối lại thêm cái giọng trêu đùa kia làm Hình Hoa Hoa gào ở trong lòng.

Oh My God?!

Sao nàng không biết hắn có chút phúc CMN hắc nhỉ? Lời này... khẩu vị đổi bằng ăn nàng? Nếu nàng không hiểu sai.

Trong lúc cả hai đang trêu đùa ngọt ngào với nhau thì có hai người, một lớn một nhỏ đang tai dính cửa nghe lén động tĩnh bên trong...

Dạ Di đứng trước cửa, vẻ mặt lạnh như băng ngàn năm chưa tan nổi, nhưng thực chất da gà, da vịt đã sớm nổi lên khắp người.

Dạ Di: "..." Hắn bị tiểu nha đầu này lôi kéo, nếu không hắn chẳng tự đến ăn thức ăn cho cẩu ngập mặt như này.

Dạ Di rời tai khỏi cửa, miệng lẩm nhẩm: "Lạy phật, xin người ban ơn rửa sạch những thứ con vừa nghe, không con sẽ bị trói theo kiểu heo quay không làm lông, mô phật."

Yến Yến theo sau nghe thế liền biến thành háu ăn, hỏi: "Heo quay không làm lông ăn có ngon không hả Chim Đen?" Rồi Yến Yến suy tư, "Không phải nha! Người là Chim mà, phải là Chim quay không làm lông mới đúng?!" Nàng biết mình không ngốc như tỉ tỉ nói mà!

Hí hí... lát phải nói với tỉ tỉ a!~

Vẻ mặt ngơ ngơ ngáo ngáo của Yến Yến lập tức sáng quắc vì cho rằng mình thông minh lên rồi.

Dạ Di Chim Đen: "..." Rốt cuộc hắn giống con chim ở chỗ nào? Tiểu nha đầu này... hắn muốn đánh cho tỉnh quá đi!

Yến Yến thấy Dạ Di bước đi nhanh thì gọi: "Chim Đen? Người đi đâu vậy? Ế?"

Dạ Di không đáp. Hắn kìm nén cho không hộc máu mà chết, tức giận càng bước nhanh đi.

Không chấp tiểu nha đầu thối nhà ngươi! Hừ!

...

Phủ Dung Vương.

"Dương Sắc..." Hình Tự Ngọc đối mặt với Hành Dương Sắc đang tiến về phía mình cùng ánh mắt u ám, bén nhọn.

"Là ta quá sủng ái nàng rồi? Ngọc nhi?" Giọng nói lạnh lẽo lọt tai Hình Tự Ngọc, nàng ta hơi lùi bước chân, vẻ mặt xanh lại, sợ hãi nhìn.

Sẽ không có chuyện hắn ta biết chuyện nàng ta làm, mà có thật đi nữa thì dám làm gì nàng ta?

Suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, Hành Dương Sắc không những dám mà còn dám mạnh.

Hắn ta giơ tay, bạt tai mạnh mẽ nhanh chóng rơi xuống mặt Hình Tự Ngọc.

Tiếng bốp vang lên....

[Hóng chương sau không? Hóng thì bình luận nhận xét và thích (ĐỀ CỬ = BÌNH CHỌN) Để mị có thêm động lực viết nhé~~]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi