TRỜI GIÁNG HIỀN PHU




 
 
Thế là, Dịch Tiêu Đồng chỉ có thể huấn luyện đặc biệt cho Chung Dực trước, giải thích cho anh biết quy tắc cơ bản của bóng rổ, rồi dạy động tác cơ bản, rất nhanh anh ta đã phát hiện ra Chung Dực là thiên tài, chỉ nhìn anh ta biểu diễn động tác mấy lần, anh nhận lấy bóng là đã có thể làm lại, không tới vài lần đã chuyền bóng còn tốt hơn anh ta.
 
Anh ta lại dẫn anh đến rổ bóng không dùng để luyện ném rổ trước, Chung Dực trực tiếp đứng ở vị trí số ba ném vào rổ, còn mạnh hơn anh ta, chẳng lẽ là hội chứng Asperger trong truyền thuyết? 

 
(Những người bị hội chứng Asperger không chỉ có khuyết điểm, họ cũng có thể có ưu điểm trong những lĩnh vực như nhận thức, tự quan sát, trong sự chú ý hoặc trí nhớ.)
 
“Được, cậu đã có điều kiện vào trận, chỉ là anh muốn nhắc nhở cậu, bóng rổ là một kiểu vận động tập thể, cậu không chỉ phải có tài nghệ cao siêu, còn phải học cách phối hợp với đồng đội, có hiểu chưa?”
 
Vì vậy loại vận động tập thể này là vô cùng có ích cho người mắc bệnh tự kỷ.
 
Chung Dực gật đầu, vừa rồi anh ở ngoài xem kỳ thực đã hiểu một chút, anh có võ, hơn nữa bóng rổ có hơi giống với đá bóng ở chỗ anh, rất dễ để nắm vững, chút chuyện nhỏ này đối với anh thì có gì khó chứ?
 
“Nó nhanh như vậy đã có thể ra sân sao?” Nam thần thứ hai bị các cô gái vây lại tôn sùng - Trần Kỳ đánh giá Chung Dực một chút, Chung Dực vẫn mang khẩu trang như cũ, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng đôi mắt này thực sự là lạnh lẽo buồn tẻ.
 
Chung Dực cũng liếc mắt nhìn anh ta, ấn tượng đầu tiên: Đen thui chẳng khác nào cục than, sinh ra ở chỗ anh không chừng đã sớm bị đưa vào núi đào đá rồi.

 
Dịch Tiêu Đồng ở bên cạnh tán dương: “Thiên phú hơn người, đủ để ra sân, không chừng lúc thi đấu với Đại Bỉ có thể gọi nó viện trợ từ bên ngoài.”
 

“Ui, ghê thật, vậy nó và cậu một đội.” Trần Kỳ tựa như nhìn ra sự khinh bỉ trong mắt Chung Dực, cởi áo đã thấm đầy mồ hôi ra, để lộ tám múi cơ bụng lóe sáng, trên ghế khán giả lập tức truyền đến tiếng thét chói tai của các cô gái.
 
“Trần Kỳ! Trần Kỳ! Trần Kỳ!”
 
Chung Dực nhíu mày quay đầu đi: kẻ xấu xí lắm tác quái.
 
Lông mày Trần Kỳ dương dương tự đắc.
 
Tên này thật đủ kiêu ngạo, giữa mùa hè mặc áo dài quần dài còn mang khẩu trang, dáng vẻ yếu đuối mong manh, kiêu ngạo cái gì? Cũng bởi vì là em họ của Tô Hữu Hữu sao?
 
Dịch Tiêu Đồng dường như nhìn ra có điều không đúng, kéo Chung Dực qua một bên: “Tiểu Dực, cậu lấy khẩu trang xuống đi, khi vận động sẽ không thở được.”
 
Chung Dực liếc nhìn các cô gái đông đảo trên ghế khán giả, lắc lắc đầu: “Không sao.”
 
Tô Hữu Hữu đã nói không cho anh lộ mặt, mà anh càng sẽ không lộ mặt trước nhiều gái như vậy.
 
Dịch Tiêu Đồng thấy vậy cũng không khuyên nữa, sắp xếp cho Chung Dực ở vị trí hậu vệ, lúc anh luyện tập bất luận là đứng gần hay xa thì tỉ lệ ném vào cũng là trăm phần trăm, vị trí này rất thích hợp với anh.
 
Bắt đầu một hồi, Chung Dực không có biểu hiện gì khiến Dịch Tiêu Đồng kinh ngạc, đa số thời gian anh đều chuyền bóng, cũng không có dáng vẻ muốn chủ động ném bóng, khiến Dịch Tiêu Đồng có chút không hiểu.
 
Trần Kỳ thấy vậy hừ lạnh một tiếng: “Là bản lĩnh này sao? Tiểu đội trưởng, không thể bởi vì là em họ mà thổi phồng quá đáng chứ?”
 
Chung Dực ngay cả nhìn anh ta cũng không nhìn, vẫn cứ tiếp tục chuyền bóng, Dịch Tiêu Đồng đến gần, nhỏ giọng khích lệ: “Tiểu Dực, đừng xấu hổ, vừa nãy cậu luyện tập rất tuyệt, ném bóng thử xem.”
 
Chung Dực liếc nhìn Dịch Tiêu Đồng, trong con ngươi trắng đen rõ ràng không có mảy may dao động thất thố, trong suốt lạnh lùng, anh nhận được bóng liền xoay người, từ vị trí số ba ném ra, vào rồi!
 
“Tôi chỉ là làm quen sân, bây giờ quen rồi.” Chung Dực nói xong một mình chạy đi.
 
Dịch Tiêu Đồng sửng sốt, vừa nãy ánh mắt của Chung Dực nhìn anh, quả thực là ánh mắt vương giả, có một loại khí thế khiếp người, điều này không phải người bình thường sẽ có.
 
Tiếp theo đó Chung Dực vẫn rất ít khi chủ động cướp bóng, tránh động tác mức độ lớn, thế nhưng bóng chỉ cần chuyền đến tay anh anh liền có thể ném vào rổ, đồng đội đều phát hiện ra tỉ lệ ném trúng kinh người của anh, có cơ hội liền chuyền bóng cho anh, Trần Kỳ cũng không phải bất tài, bắt đầu cho người phòng thủ anh, Chung Dực rất có kỹ xảo trốn người, động tác giả rất uyển chuyển, bình thường không cần cứng đối cứng là có thể né tránh phòng thủ của bọn họ, quay lại ném rổ một cách hoàn hảo.
 
Trên ghế khán giả bắt đầu bình luận sôi nổi: “Người tóc dài này là ai?”
 
“Đúng vậy, trước đây chưa từng thấy, còn mang khẩu trang như thế, không nhìn thấy mặt.”

 
Điểm số rất nhanh đã được kéo dài khoảng cách, lại một cái ném rổ số ba, Dịch Tiêu Đồng chạy tới vỗ tay với anh, Chung Dực liếc mắt một cái liền tránh ra.
 
Dịch Tiêu Đồng:…..
 
Trần Kỳ cuống lên, đừng thấy Dịch Tiêu Đồng là học bá, chơi bóng rổ cũng không tốt lắm, mà anh lại là thủ lĩnh của đội giáo viên, Dịch Tiêu Đồng không so được với anh, xưa nay hai người tổ đội luyện tập đều là Trần Kỳ thắng, không nghĩ tới có thêm một Chung Dực mà điểm số hai đội lại có khoảng cách lớn như vậy.
 
Trận kế tiếp Trần Kỳ chơi mạnh hơn, lợi dụng ưu thế của cơ thể để va vào anh, trên người Chung Dực có vết thương, một mực cẩn thận tránh né, nhưng Trần Kỳ này không bỏ qua, nếu để anh ta va thêm mấy lần nữa sợ là vết thương sẽ nứt ra mất.
 
Lại là một cú va mạnh nữa, Chung Dực cố ý tránh né, đương nhiên là không dùng lực va chạm lại, bị anh ta đụng phải lùi lại vài bước.
 
Trần Kỳ lại đuổi tới, đột nhiên một trái bóng lướt qua trước mặt anh, suýt chút nữa trúng mặt anh: “Con mẹ nó ai đá!”
 
Tô Hữu Hữu mặc váy dài bohemia nhấc theo váy chạy tới, liếc mắt nhìn Trần Kỳ nói: “Trần Kỳ, anh đây là chơi bóng rổ hay là chơi khúc côn cầu? Va chạm thấy vui không?”
 
Tô Hữu Hữu có quan hệ với Trần Kỳ, nhưng người biết việc này không nhiều.
 
Trần Kỳ là cặn bã, đừng thấy đẹp trai, nhưng lại thích đùa giỡn tình cảm của con gái nhất, trong khoa người xếp hàng theo đuổi Tô Hữu Hữu dài đằng đẵng, hơn nữa  cá tính của cô cực kỳ mạnh, nổi danh là khó theo đuổi, Trần Kỳ đương nhiên là muốn theo đuổi cô để khoe khoang, thế nhưng Tô hữu Hữu bình thường xuất quỷ nhập thần chỉ lui tới với Cận Hương, vì vậy Trần Kỳ liền quyến rũ Cận Hương để tiếp cận Tô Hữu Hữu, Tô Hữu Hữu đối với người không có ý tốt với cô ấy đặc biệt mẫn cảm, âm thầm điều tra Trần Kỳ, sau khi phát hiện khuôn mặt thật của Trần Kỳ liền trực tiếp mắng Trần Kỳ một trận, để anh cút ra xa Cận Hương một chút.
 
Tô Hữu Hữu quản lý Weibo của trường, lại là chuyên ngành quảng cáo, trong tay còn nắm “Chứng cứ” của anh, Trần Kỳ ít nhiều có chút kiêng kỵ với cô, bình thường chính là nước sông không phạm nước giếng, nghe nói cô thành bạn gái của Dịch Tiêu Đồng còn rất đố kỵ.
 
Lúc này thái độ của cô với anh như vậy, nhưng lại không thể nhẫn nhịn, Trần Kỳ vừa định đi tới nói vài câu, Chung Dực không biết từ lúc nào lại chạy tới bên cạnh Tô Hữu Hữu, đưa tay che mắt Tô Hữu Hữu kéo cô ra bên ngoài sân thể dục, chỉ lo cô bị cơ thể lõa lồ của Trần Kỳ làm dơ mắt.
 
Đến bên ngoài, Tô Hữu Hữu thở phì phò lấy tay của Chung Dực xuống: “Chung Dực! Anh có tiền đồ rồi phải không? Tôi mới đi bao lâu mà anh ngay cả bóng rổ cũng đã học xong rồi, anh không nhớ trên lưng anh có vết thương sao? Anh có còn muốn khỏe lên không! Tức chết tôi rồi!”
 
Dáng vẻ Tô Hữu Hữu hình như thật sự rất tức giận, mặt đều đỏ cả lên, Chung Dực có chút luống cuống, anh vốn cho rằng Tô Hữu Hữu cũng giống những cô gái kia thích con trai chơi bóng rổ, nhìn thấy anh học xong sẽ rất vui mừng, nhưng không nghĩ tới hóa ra cô rất không thích?
 
“Tôi rất cẩn thận, không có làm ảnh hưởng…..”
 
“Không phải tôi nói anh ngoan ngoãn đợi sao? Anh còn chạy đi chơi bóng rổ!” Tô Hữu Hữu tức giận trực tiếp giữ lấy khuôn mặt mang khẩu trang của Chung Dực.
 
Chung Dực bị cô giữ như thế, coi như đau cũng không dám tránh, liền để cô nhéo cho hài lòng.
 
Dịch Tiêu Đồng không biết từ đâu xông ra, không đồng ý nói: “Học muội, anh gọi Tiểu Dực chơi bóng rổ cùng, nó chơi bóng rổ rất tốt, rất có thiên phú, tại sao em phải hạn chế nó? Nên để nó tham gia nhiều hoạt động tập thể hơn.”
 
Dịch Tiêu Đồng đột nhiên nhô ra, Tô Hữu Hữu sững sờ: “Anh cũng ở đây sao? Khó trách Chung Dực lại chạy đi chơi bóng rổ, hóa ra là anh lôi kéo, học trưởng, anh rất rảnh rỗi.”
 
Quả nhiên, học muội lại không chú ý đến anh, khuôn mặt anh trong mắt học muội không khiến cho người ta chú ý như thế sao?
 
Dịch Tiêu Đồng nhíu mày nói: “Học muội, em nói gì vậy, Tiểu Dực quái gở như thế em nên để nó kết bạn với người khác.”

 
Nếu trên người anh không có vết thương, Tô Hữu Hữu cũng sẽ không tức giận như vậy, càng sẽ không quản anh như thế, cô cũng không phải là mụ già!
 
Tô Hữu Hữu chẳng muốn giải thích với Dịch Tiêu Đồng, nói với Chung Dực: “Đi vào lấy túi.”
 
Chung Dực rất nghe lời đi vào lấy túi.
 
Dịch Tiêu Đồng nhìn Chung Dực ngoan ngoãn nghe lời thật sự cảm thấy khó mà tin nổi, người sở hữu ánh mắt như vậy, lại thần phục Tô Hữu Hữu, học muội quả nhiên là tàn khốc….
 
“Học muội, hai người đi đâu vậy?”
 
Tô Hữu Hữu liếc mắt nhìn anh: “Nhà ăn ăn cơm.”
 
“Vậy lát nữa anh lấy laptop đi tìm hai người, em đã nói hôm nay sẽ giúp anh cài đặt PS.” Nói xong cũng không đợi Tô Hữu Hữu trả lời, anh chạy vào la một tiếng: “Tớ đi trước, các cậu tiếp tục đi!” Nói xong cũng ôm túi của mình tiến đến bên cạnh Tô Hữu Hữu.
 
Chung Dực lúc này đối với anh ta là hết sức bất mãn, rõ ràng Tô Hữu Hữu không thích bóng rổ, anh ta còn lừa anh học, quả nhiên là có tâm tư với Tô Hữu Hữu, cố ý khiến anh chọc giận Tô Hữu Hữu, để anh ta dễ có thời cơ lợi dụng, đê tiện!
 
Dịch Tiêu Đồng còn không tự biết, tiến đến bên cạnh Chung Dực nói: “Tiểu Dực, cậu thật sự rất có thiên phú, tháng sau trường học anh có cuộc thi với đại học N cậu tới làm trợ viện bên ngoài chứ?”
 
Tô Hữu Hữu không lên tiếng, chờ đến khi vết thương anh lành rồi muốn đi đâu, cô cũng mặc kệ!
 
Chung Dực không để ý anh tí nào, bước nhanh tới bên cạnh Tô Hữu Hữu, thấp giọng bảo đảm nói: “Sau này tôi không chơi nữa.”
 
Tô Hữu Hữu ngước mắt nhìn về phía anh, đôi mắt thuần khiết kia của Chung Dực tràn đầy oan ức, cô thật không nỡ tức giận: “Nếu như anh thích tôi cũng không tiện quản anh, chỉ là mấy ngày nay không được, nguyên nhân anh cũng biết, anh phải yêu quý bản thân, không được tùy tiện giày vò như vậy, hiểu không?” Nói xong liếc nhìn phía sau lưng anh, tựa hồ không có vết máu thấm ra.
 
Chung Dực gật đầu, kèm theo một câu: “Cô không cho phép tôi sẽ không làm nữa.” Ánh mắt kia muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.
 
Dáng vẻ chó trung thành này, cả người Tô Hữu Hữu đều sắp bay lên cả rồi.
 
Dịch Tiêu Đồng rất không hợp thời tới gần: “Cơ thể Tiểu Dực gần đây không tốt sao? Sao không nói sớm, như vậy anh sẽ không cực lực mời cậu chơi bóng rổ rồi!”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi