TRỜI GIÁNG HIỀN PHU

Tô Hữu Hữu biết Thương Thu Lạc đã lần lượt bắt đầu ra tay rồi, gửi vài bức thư nặc danh tố giác cho Tô Sở, Tô Sở vốn không phải là một người thủ đoạn ngay thẳng, mấy năm nay ép buộc các đối tác, cạnh tranh không lành mạnh với các doanh nghiệp cùng ngành, động tay động chân vào tài vụ vân vân, tội ác đếm không hết, khoảng thời gian này Tô Sở vẫn nóng lòng điều tra nguồn gốc của mấy bức thư, phần lớn công việc trong công ty đều giao cho Thương Thu Lạc và Tô Hữu Hữu phụ trách.

Tô Hữu Hữu nói: “Chuyện gì?”

Thương Thu Lạc nhéo nhéo thái dương có hơi đau của mình: “Vốn dĩ bây giờ không phải là thời cơ tốt, nhưng bởi vì đột nhiên xảy ra chuyện của em nên chỉ có thể ra chiêu trước, anh gửi cho ông ta một phần chứng cứ, nếu như vạch trần ra thì cũng đủ cho ông ta ăn cơm tù mười mấy năm, ông ta đương nhiên sẽ kiêng dè mà không để ý đến anh và em nữa.”

Tô Hữu Hữu nghe vậy thì vẫn có hơi ngạc nhiên: “Nếu anh đã biết vì sao thì tại sao bây giờ mới nói?”

Thương Thu Lạc đưa tay sờ đầu cô: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đương nhiên là phải đợi đến thời cơ tuyệt hảo, anh lập tức có thể đưa ông ta vào tù, nhưng nếu ông ta đột nhiên gặp chuyện không may thì công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng, hiện tại điều chúng ta nên làm chính là lợi dụng nhược điểm này để ông ta tự động nhượng quyền, chờ sau khi em tiếp nhận công ty, vận hành công ty đi vào quỹ đạo rồi thì sẽ đưa ông ta đi ăn cơm tù.” Anh nói xong thì hơi cười lạnh: “Người xưa nói, không phải là không có quả báo mà là chưa đến lúc thôi, không biết là nếu ông ta bị chính con cái của mình đưa vào tù thì có thể phát điên hay không?”

Tô Hữu Hữu cúi đầu không nói gì, dù sao thì đó vẫn là bố ruột, nói vui thì không rõ, nói khổ sở thì cũng không có, chỉ là hình như bây giờ nói gì cũng không thích hợp.

Thương Thu Lạc cũng không tiếp tục nói nữa, đứng dậy: “Được rồi, hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút đi, nói không chừng ngày mai sẽ có một trận chiến ác liệt đấy.”

Tiễn Thương Thu Lạc đi, Chung Dực ngồi xuống bên cạnh Tô Hữu Hữu, cô đang vuốt bụng ngẩn người.

“Làm sao vậy?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Anh nói xem, vì sao lại có người không thích đứa trẻ ruột thịt của mình? Nếu Tiểu Mộ Mộ sinh mà xấu thì em vẫn sẽ thích con vì con là do em mang thai mười tháng mới sinh ra, có phải là cảm xúc của bố sẽ không bằng mẹ không? Nếu như Tiểu Mộ Mộ vừa xấu vừa không nghe lời thì có khi nào anh không thích con không?”

Chung Dực cầm tay cô: “Đương nhiên là không, Tiểu Mộ Mộ là con của anh và em, dù cho có dáng vẻ gì thì anh cũng sẽ thương con, con chính là lễ vật quý báu nhất mà em tặng cho anh.” Dứt lời, anh rũ mắt xuống: “Anh nghĩ trái tim của mỗi người không giống nhau, anh cũng là do mẫu hoàng mang thai mười tháng mới sinh ra, nhưng cũng không thấy bà ấy có bao nhiêu yêu thương anh.”

Tô Hữu Hữu nhìn thấy sự thương cảm trong mắt Chung Dực thì không muốn tiếp tục cùng anh thảo luận vấn đề này nữa, cô đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt anh: “Hừ! Lễ vật quý báu nhất mà em tặng cho anh rõ ràng là trinh tiết của em! Lúc trước anh còn nói là tặng bản thân mình cho em, trinh tiết của anh là trinh tiết còn của em thì không phải hả?”

Chung Dực nghe vậy thì khuôn mặt lại lâu rồi không thấy mà đỏ lên, nói quanh co: “Ở đó của anh….. Rất ít phụ nữ đến tuổi này mà còn chưa có thông phòng giống như em….. Anh cho rằng em cũng…..”

Đây là ghét bỏ cô già sao?

Tô Hữu Hữu hung hăng cho anh một cái cốc đầu: “Em đã nói là em chưa từng có bạn trai thì đương nhiên là cũng không có chuyện đó rồi! Có phải anh bị ngốc không!”

Chung Dực cười nhẹ, cầm tay cô, nghiêng người sang dùng nụ hôn để niêm phong cô lại, nói ra thì hình như đã lâu bọn họ chưa thân mật rồi……

Một nụ hôn này thôi đã không thể cứu vãn nữa rồi, tay của Chung Dực sờ đến bụng cô, cơ thể Tô Hữu Hữu run lên, nghĩ đến Tiểu Mộ Mộ trong bụng, tàn nhẫn từ chối chu Chung Dực tiến thêm một bước nữa: “Không được, ông xã, chúng ta không được.”

Ông xã mỹ vị ở bên cạnh, có thể nhìn nhưng không thể ăn, trong lòng cục cưng thật là khổ.

Vốn dĩ Chung Dực cũng không muốn làm gì, chỉ là dời đi sự chú ý của Tô Hữu Hữu mà thôi: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong liền đứng dậy xoay người, ôm bà xã của mình vào phòng.

*

Sáng sớm, điện thoại của Tô Hữu Hữu vang lên, phụ nữ có thai mê ngủ nên không thể đánh thức cô dậy nhưng lại đánh thức Chung Dực, trên màn hình là tên của Thương Thu Lạc.

“Anh hai?”

Nghe xưng hô như thế, Thương Thu Lạc vẫn có hơi không quen, sững sờ một lúc mới nói: “Gọi Hữu Hữu dậy, nhanh chóng thu xếp rồi xuống lầu, phải đến bệnh viện.”

Chung Dực “Vâng” một tiếng, đang muốn tắt máy thì Thương Thu Lạc lại nói: “Cậu cũng cùng đến đi.” Nói xong mới tắt máy.

Chung Dực nhanh chóng gọi Tô Hữu Hữu dậy, hai người thu xếp xong liền xuống lầu gặp Thương Thu Lạc, Thương Thu Lạc đã lấy xe ra, đang đứng dưới lầu chờ bọn họ.

“Làm sao vậy? Đến bệnh viện làm gì?”

Bọn họ vừa lên xe, Thương Thu Lạc liền khởi động xe: “Tô Sở ngất xỉu được đưa tới bệnh viện.”

Rất nhanh đã đến bệnh viện, Thương Thu Lạc cầm một xấp tài liệu đi trước, hiện tại Tô Sở đang ở phòng bệnh đặc biệt, chỉ có trợ lý của ông ta ở bên cạnh chăm sóc, người đã tỉnh rồi, cứ luôn nhìn lên trần nhà, không biết là đang suy nghĩ gì.

Đã vài ngày Tô Hữu Hữu không gặp ông ta, lúc này ông ta mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường, giống như là thoáng cái đã già đi mấy tuổi, sự hăng hái trước đây đã hoàn toàn không còn.

“Tô tổng, Tiểu Tô tổng và Thương tổng đến rồi.”

Lúc này Tô Sở mới quay đầu nhìn bọn họ, ánh mắt lợi hại của ngày thường bây giờ lại có hơi dại ra.

Thương Thu Lạc khẽ cau mày, nhìn trợ lý vẫy tay: “Cậu đi ra ngoài đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trợ lý nghe vậy lập tức đi ra ngoài, lúc gần đi khỏi thì nhẹ nhàng khép cửa lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thương Thu Lạc, Tô Hữu Hữu, Chung Dực và Tô Sở.

Ánh mắt của Tô Sở dừng trên người Chung Dực, rồi lại nhìn Tô Hữu Hữu, cuối cùng nhìn về phía Thương Thu Lạc, lúc này ánh mắt mới ngưng lại, cười lạnh: “Con tôi?”

Thương Thu Lạc quay người lấy cái ghế dựa đặt bên cạnh giường rồi ngồi xuống, rút ra một tờ giấy trong xấp tài liệu cho ông ta xem, đã không còn sự nghe theo của ngày xưa nữa, nụ cười trên mặt còn lạnh hơn ông ta: “Rất không may, quả thật tôi chính là con ông, thấy không? Có cần tôi đọc cho ông nghe không?”

Tô Sở nhìn thoáng qua tờ giấy giám định, dù sao cũng không nghĩ tới, đứa con nuôi mà mình bồi dưỡng nhiều năm như vậy lại là con trai ruột, mà đứa con trai ruột này dường như không thân thiết với ông ta.

“Người gửi thư tố giác là mày?”

Thương Thu Lạc ném tài liệu trong tay lên bàn: “Đúng vậy, không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ đến gõ cửa, mấy ngày nay đi bắt quỷ vui không?”

Tô Sở rất ít khi tin tưởng ai, duy nhất chỉ có một mình đứa con trai nuôi này là đặc biệt tin tưởng, lại không nghĩ đến vì sự tin tưởng này mà để lại nhược điểm của mình.

Ông ta nhìn về phía đôi vợ chồng nhỏ ngồi ở bên cạnh, chẳng trách Tô Hữu Hữu vẫn luôn phản nghịch lại đột nhiên nghe theo, hóa ra là đã học hoạt động bí mật từ anh ruột này rồi, một đôi trai gái này lại liên hợp lại đùa giỡn với mình.

“Đứa con trong bụng Hữu Hữu không phải của mày, đối tượng kết hôn cũng không phải mày.”

Thương Thu Lạc cười lạnh nói: “Chuyện này không phải là rõ ràng sao? Tôi lại không giống ông, là một cầm thú, sao có thể loạn luân với chính em gái mình chứ?” Nói xong, anh lại nói tiếp: “Rõ ràng là một người đồng tính, nhưng lại làm lỡ mất tám năm thanh xuân của một người phụ nữ, cuối cùng còn lừa dối vứt bỏ bà ấy để cưới một người phụ nữ khác, sau đó còn làm người vợ đang sống của mình tức chết, cuộc đời của ông không thể nói là không ưu việt được, thật ra tôi không muốn không để lại thể diện cho ông trước mặt Hữu Hữu như vậy, nhưng tôi phải cho con bé biết rốt cuộc ông là hạng người gì, cảm giác con ruột của mình biết được những việc làm trước đây của mình thế nào?”

Thật ra anh không muốn nói ra chuyện này chút nào, Tô Sở là một người đồng tính, nhưng ông ta coi trọng thể diện nên không có biểu hiện ra, nhiều năm như vậy mà vẫn kiềm nén bản thân mình, có một khoảng thời gian Thương Thu Lạc nhận ra được những sự đặc biệt mà ông ta đối với mình, anh liều thẳng thắn nói ra tình cảm của mình đối với Tô Hữu Hữu, lúc này Tô Sở mới thu tay lại, hứa hẹn sẽ gả Tô Hữu Hữu cho anh, cũng bởi vì chuyện này mà Thương Thu Lạc hoàn toàn ghê tởm ông ta.

Tô Sở nghe vậy thì mở to hai mắt, vẻ mặt khó mà tin nổi, rõ ràng là không biết vì sao mà anh biết được chuyện này.

“Tò mò vì sao mà tôi biết được à?” Thương Thu Lạc nói xong thì nhìn về phía Tô Hữu Hữu cũng đang khiếp sợ: “Trước mặt Hữu Hữu, nên để lại một chút mặt mũi cho ông mới tốt.”

Lúc mẹ bị điên, thỉnh thoảng nói vài lời điên loạn, Thương Thu Lạc cũng là vô tình nghe thấy mẹ mình nói, Tô Sở đối xử với bà giống như là đối xử với một con chó, cưỡi trên người bà, tiến vào từ phía sau của bà, lúc này Thương Thu Lạc mới nhận ra có hơi không đúng, đã ngầm tra xét rất nhiều, mới biết được thỉnh thoảng Tô Sở sẽ đến quán bar đồng tính ở tỉnh khác, tình một đêm đều là đàn ông.

Dù thế nào Tô Sở cũng không nghĩ tới, cuối cùng bản thân mình lại thua trong tay đứa con hoang của mình, nếu sớm biết đây là con mình thì ông ta nhất định sẽ để nó chết ở bên ngoài rồi, tuyệt đối sẽ không đón về!

Tô Sở thở mạnh vài cái, run giọng: “Nói đi, mày muốn gì!”

Thương Thu Lạc cười lạnh lùng, ném giấy chuyển nhượng cổ phần lên người ông ta: “Ký tên đi, Bách Minh vốn là vì ông cưới mẹ Hữu Hữu nên mới có, ông trả lại cho Hữu Hữu cũng là hợp tình hợp lý!”

Tô Sở nhìn thấy giấy chuyển nhượng trên người mình thì lại cầm lấy ném về phía Thương Thu Lạc: “Nghiệt chủng! Mày nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! Thật là không nghĩ tới tao lại nuôi ra cái loại sói mắt trắng như mày! Chưa đến lượt mày khoa chân múa tay với tao!”

Thương Thu Lạc cúi thấp lưng, nhặt lấy giấy chuyển nhượng, sau đó đặt lên bàn, nhìn thấy Tô Sở không ngừng thở hổn hển thì thản nhiên nói: “Ông nghĩ là tôi đang thương lượng với ông sao? Hiện tại Hữu Hữu đã có hơn 50% cổ phần công ty rồi, tự động nhậm chức Chủ tịch, để ông ký giấy chuyển nhượng chẳng qua là để lại thể diện cho nhau mà thôi, nếu ông không muốn ký thì cũng không sao, ở trong bệnh viện dưỡng bệnh cho tốt, dưỡng xong rồi thì vào tù chậm rãi hưởng thụ cuộc sống.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Mắt của Tô Sở như muốn nứt ra, cầm lấy bình dịch thuốc treo bên cạnh ném về phía Thương Thu Lạc, Chung Dực phản ứng nhanh nên đã nhanh chóng kéo Thương Thu Lạc lại, sau đó bảo vệ Tô Hữu Hữu còn đang ngơ ngác ở trong lòng, cảnh giác nhìn về phía Tô Sở đang rít gào trên giường bệnh, trong miệng ông ta toàn là những lời khó nghe.

Thương Thu Lạc nhìn bình dịch thuốc vỡ nát trên mặt đất, nói với Chung Dực: “Đưa Hữu Hữu ra ngoài.” Chờ đến khi Tô Hữu Hữu được Chung Dực đưa ra ngoài rồi, anh mới bước nhanh tới chế trụ Tô Sở, dùng dây truyền dịch trói hai tay ông ta lại, sau đó nhấn chuông: “Tâm tình người bệnh nóng nảy, làm phiền hãy tới đây tiêm thuốc an thần.”

“Nghiệt chủng! Mày nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!” Tô Sở gắt gao trừng mắt nhìn anh, đột nhiên phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Thương Thu Lạc ngồi trên giường chùi đi vết máu trên tay mình, từ trên cao nhìn xuống Tô Sở đang bất tỉnh.

Trên đời này, người không xứng đáng gọi tôi là nghiệt chủng nhất, chính là ông.

Bên ngoài phòng, Chung Dực lo lắng nhìn Tô Hữu Hữu đang mất hồn: “Hữu Hữu, làm sao vậy? Vẫn ổn chứ? Hữu Hữu?”

Tại sao lại có thể như vậy….. Bố cô là đồng tính?

Đã lâu Tô Hữu Hữu chưa buồn nôn, đột nhiên dạ dày cuộn lên, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để nôn, Chung Dực cũng bất chấp hiềm nghi, đi theo vào nhà vệ sinh nữ, vô vỗ lưng Tô Hữu Hữu, nhìn thấy cô chỉ nôn ra nước, trong lòng anh lo chết đi được.

Chuông điện thoại vang lên, là Thương Thu Lạc gọi: “Chung Dực, mấy đứa đang ở đâu?”

“Tụi em ở trong nhà vệ sinh, Hữu Hữu buồn nôn, nôn rất kịch liệt.”

Thương Thu Lạc ở đầu bên kia nói: “Vậy cậu chăm sóc nó cho tốt, có chuyện gì thì báo cho anh, bên cục công an đã có kết quả điều tra rồi, bây giờ anh phải đến đó.”

Chung Dực cũng không kịp nói “Được” đã vội tắt máy, giúp đỡ cho Tô Hữu Hữu còn đang nôn rất gay gắt.

Tô Hữu Hữu nôn ra hết nên dạ dày đã trống rỗng, lúc này mới vùi đầu vào lòng Chung Dực bật khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi