TRỜI LẠNH RỒI, CHO LÂM THỊ PHÁ SẢN THÔI

1.

Khoang miệng của Lâm Giang Dã còn mang theo mùi rượu, kéo tôi vào trong lồ ng ngực rồi cúi đầu hôn.

Khi chúng tôi còn đang dây dưa, điện thoại của anh đột nhiên kêu lên.

Dường như đã biết là ai gọi, Lâm Giang Dã chẳng thèm liếc mắt lấy một cái mà trực tiếp cúp điện thoại.

Hai tay tôi chống trên lồ ng ngực anh ta, đỏ mặt hỏi: “Hôm nay là sinh nhật anh, nhỡ đâu cóbạn bè muốn gửi lời chúc đến thì sao?”

“Làm gì có người bạn nào quan trọng hơn Nghiên Nghiên nhà chúng ta cơ chứ?”

Nói xong, anh ta khẽ c ắn vành tai tôi, hơi thở nóng bỏng chạm vào bên tai khiến tôi không khỏi rùng mình một trận.

“Nếu em cảm thấy không tiện, hôm nay anh tuyệt đối… coi như là tặng quà sinh nhật cho anh, nhé?”

“Nghiên Nghiên, chúng ta bao giờ mới có thể kết hôn đây, anh thực sự rất yêu em.”

Thanh âm của anh ta ngập tràn mê hoặc.

Trong đầu một trận tê dại, tôi ôm lấy cổ anh, đúng lúc chuẩn bị hôn đáp trả thì điện thoại của Giang Dã lại tiếp tục kêu lên.

Anh ấy vẫn không buồn quan tâm, tùy ý cúp máy.

Mãi đến lúc chuông điện thoại kêu thêm lần nữa, Lâm Giang Dã rốt cuộc mới không kiên nhẫn bắt máy.

“Mẹ mày, có thấy phiền không hả!”

Ở đầu bên kia, một giọng nữ rụt rè vang lên: “Anh trai, em là Giai Giai, dì nói hôm nay là sinh nhật anh, em đã làm bánh gato cho anh, anh đừng mắng em…”

Cô gái này, hoàn toàn không hề xa lạ với tôi.

Cô ta là Sầm Giai, nửa năm trước đến cửa Lâm gia, tự nhận là con gái họ hàng xa của chú Lâm, bố mẹ đã qua đời. Chú Lâm nể tình ngày trước Sầm gia từng giúp đỡ ông ấy nên đồng ý nhận nuôi cô ta đến hết đại học.

Thấy bên này không có tiếng hồi đáp, thanh âm của cô ta mang theo sự nghẹn ngào: “Bên ngoài vẫn đang mưa lớn, em lại không đem theo ô, em có thể tặng anh chiếc bánh ngọt em tự tay làm trước rồi mới đi không? Em sẽ không quấy rầy mọi người đâu…”

Không nằm ngoài dự đoán, Lâm Giang Dã nhíu chặt mi tâm, gầm lên với đầu bên kia: “Cô có bệnh à? Tôi chưa từng mời cô, cô tới đây làm gì? Không có ô thì cút, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi!”

Sau khi Giang Dã cúp máy, tôi khẽ liếc nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ.

Không biết vì cái gì, khi nghĩ đến lời của cô ta, trong lòng tôi lại có một chút hốt hoảng mơ hồ.

Sầm Giai, cô gái có mái tóc vàng xơ xác, người gầy tong teo, luôn mang theo bộ dạng suy dinh dưỡng. Lâm Giang Dã luôn nói với tôi cô ta vừa ngốc quê mùa, cái gì cũng không biết, thật sự chẳng hiểu làm thế nào cô ta lại thi đỗ được đại học.

Thậm chí còn suýt chút nữa làm hỏng bộ đồ xếp hình trong phòng làm việc.

“Đó là đồ bảo bảo nhà chúng ta lắp ráp tặng anh, vẫn may là anh kịp thời đem nó đi sửa.”

Thấy anh ấy đắc ý bày ra vẻ mặt “mau khen anh đi”, tôi nhanh chóng nắm bắt được điểm khó hiểu: “Vì sao cô ta lại vào được phòng làm việc của anh?”

Lâm Giang Dã bị tôi hỏi đến sửng sốt, nhưng lại rất nhanh cười ra tiếng, xoa đầu tôi đầy sủng nịnh: “Em ăn dấm sao? Bảo bảo nhà ta thế mà cũng biết ghen rồi à?”

Tôi không vui né tránh bàn tay của anh, ngược lại còn bị Giang Dã kéo vào cái ôm ấm áp.

Trong ngữ điệu của anh ấy mang theo sự khinh thường: “Nghiên Nghiên, cô ta làm sao có thể so với em cơ chứ? Em nhìn dáng vẻ gầy còm của cô ta đi, ngay cả việc xách dép cho bảo bảo nhà chúng ta cũng không xứng!”

Có lẽ, chính giọng nói quá đỗi kiên định của anh ấy đã khiến tôi quên mất lí do vì sao Sầm Giai lại có thể xuất hiện ở phòng làm việc của Lâm Giang Dã, nơi mà chỉ có tôi và anh ấy mới vào được.

2.

Nhưng điều chúng tôi không lường được chính là, Sầm Giai vẫn tìm tới.

Khuôn mặt của Lâm Giang Dã trong nháy mắt liền trầm xuống: “Mẹ kiếp, bọn mày, ai cho cô ta vào đây?”

Tất cả những người có mặt ở đây đều biết tính tình đại thiếu gia của anh ấy, chẳng ai dám ho he câu nào.

Trương Dương ngồi gần tôi nhất, nhỏ tiếng giải thích: “Chị dâu, thật sự là không có ai mời cô ta cả. Em cũng không biết làm thế nào mà cô ta tìm được tới nơi này, đã vậy còn cứ khăng khăng tặng bánh rồi mới chịu rời đi, chị xem…”

Tôi nghiêng mắt nhìn sang, Sầm Giai lúc này đang mang một bộ dạng vô cùng đáng thương. Cô ta đứng bên cạnh cửa, trên tay cầm khư khư một chiếc bánh ngọt.

Có lẽ sợ bánh bị mưa làm hỏng, cô ta đã đem áo khoác phủ lên phía trước.

Bởi vì Sầm Giai chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi phong phanh nên có thể dễ dàng nhìn thấy đường cong cơ thể thấp thoáng của cô ta ẩn hiện sau lớp áo.

Máy lạnh của phòng bao được mở hết công suất, Sầm Giai khẽ run rẩy, môi trắng bệch.

Nhìn thấy tôi và Lâm Giang Dã cùng lúc đi tới, ánh mắt cô ta liền sáng lên, nhẹ nhàng bước tới, đưa chiếc bánh ngọt tự làm ra. Trong giọng nói của cô ta không giấu nổi vẻ hưng phấn: “Anh trai, em tự tay làm bánh ngọt cho anh này, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Nhưng khi cô ta mở nắp cặp lồ ng ra, chiếc bánh bên trong đã lẫn lộn, không nhìn ra hình dạng gì, chỉ thấy thấp thoáng dòng chữ màu đen “Ca ca, mãi mãi vui vẻ”.

Thấy vậy, sắc mặt của Lâm Giang Dã lại càng đen hơn: “Mẹ kiếp, có phải cô nghe không hiểu tiếng người không? Tôi đã cho phép cô đến đây chưa mà cô dám tùy tiện tới? Con mẹ nó, ai muốn ăn cái bánh ngọt rẻ tiền này của cô chứ.”

Bị Lâm Giang Dã mắng chửi thậm tệ, vành mắt Sầm Giai nhanh chóng đỏ lên, vừa nói vừa rơi lệ, nhưng vẫn cố tỏ ra quật cường giải thích: “Em không có tiền để chuẩn bị cho anh một món quà đắt tiền như mọi người, em chỉ có phần tâm ý này thôi… Anh trai, hy vọng anh luôn hạnh phúc.”

Thật đúng là dáng vẻ của một bạch liên hoa nhỏ bé đáng thương.

Ngay lúc tôi muốn mở miệng nói gì đó, Lâm Giang Dã đã trực tiếp cởi áo ngoài của mình ra rồi ném lên người cô ta: “Cút”

Cô ta khẽ nhìn chúng tôi một cái rồi che mặt chạy ra ngoài.

3.

Cô ta đi rồi, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lâm Giang Dã cáu kỉnh ngồi trong góc mắng một câu: “Xúi quẩy.”

Tôi siết chặt tay anh ấy để an ủi.

Mọi người đề xuất nên cắt bánh để cầu nguyện trước, thế nhưng lại có người tỏ ý muốn vứt chiếc bánh Sầm Giai mang đến đi.

Lâm Giang Dã liền lên tiếng ngăn lại.

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, nhưng lại chỉ thấy anh nhếch mép cười rất thản nhiên: “Đồ bỏ đi như thế này, cứ để đấy ông đây tự đem đi vứt.”

Tuy thế, cho đến khi những chiếc bánh tôi mang đến đều đã được cắt xong xuôi, cái bánh xấu xí đó vẫn được đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất.

Đúng lúc ấy, có ai đó đột nhiên hô to: “Chết tiệt, cái đó… Hình như có ai đó bị xe đâm trúng rồi.”

Có người hỏi lại: “Con mẹ mày, có thể nói rõ hơn không, ai bị đâm hả?”

“Chính là người vừa đem bánh đến tặng…”

Lời còn chưa nói hết, tay của tôi đã bị hất sang một bên.

Ngay sau đó, Lâm Giang Dã lập tức xông ra ngoài.

Cho đến khi những lời bàn tán xung quanh dần tiêu tán, tôi mới phản ứng kịp, chạy đuổi theo.

Trương Dương đứng bên cạnh mở ô cho tôi, lắc lắc đầu: “Chị dâu, chị đừng qua đó vội.”

Tôi chen chúc đẩy đám đông sang hai bên, liền nhìn thấy Lâm Giang Dã đang gắt gao ôm chặt Sầm Giai vào lòng.

Lồ ng ngực tôi bỗng chốc co rút lại.

Biển số xe đâm trúng Sầm Giai vô cùng quen thuộc.

Bất quá người xuống xe xin lỗi là tài xế, đại ý muốn nói tốc độ xe vốn dĩ đã rất chậm, cô gái này chẳng hiểu sao lại đột nhiên xông tới rồi bị tông trúng.

Lâm Giang Dã lạnh nhạt liếc mắt qua: “Ý mày là cô ấy cố tình à? Một nữ sinh như cô ấy lại cố tình chạy đến trước xe để ăn vạ phải không?”

Tài xế lộ ra vẻ mặt lúng túng, không biết làm thế nào, tôi bèn tiến lên phía trước.

Sầm Giai nằm trong vòng tay của Lâm Giang Dã, đau đớn nhắm chặt hai mắt, thế nhưng lại chẳng nhìn ra cô ta bị thương ở chỗ nào.

“A Dã, anh đưa cô ấy đi kiểm tra CCTV trước đi.”

Nhưng Sầm Giai trong ngực anh lại nghẹn ngào hai tiếng, khoé mắt ngấn lệ, hai tay ôm chặt lấy Giang Dã mà nức nở: “Anh trai, Giai Giai đau quá. Là do em sang đường không cẩn thận, tất cả đều là lỗi của em, mọi người đừng cãi nhau, đừng…”

Quả nhiên, Lâm Giang Dã quay sang nhìn tôi, trong lời nói không hề có một chút ấm áp: “Ôn Nghiên, có phải ngay cả em cũng cảm thấy một người cái gì cũng không biết như cô ấy sẽ biết cách lừa người khác, đúng không?”

Dứt lời, anh bế Sầm Giai lên, nhìn Trương Dương: “Lái xe, đến bệnh viện.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi