TRỜI ƠI! ÔNG XÃ TÔI LÀ CÔNG TỬ BỘT


“Tổng giám đốc Mộ, Đậu Nhật Khang muốn gặp cô.

” Lương Vũ Tùng gõ cửa phòng làm việc của Mộ Thi Hàm, hạ giọng hồi báo.

“Cho anh ấy vào.

” Mộ Thi Hàm bỏ công việc trong tay xuống, thấp giọng đáp lại.

Trong khoảng thời gian này, cô bảo Đậu Nhật Khang theo dõi từng hành động cử chỉ của Trang Vĩ Tuấn.

Kể từ khi Đậu Nhật Khang nhận lấy tấm chi phiếu đó của cô thì chưa từng xuất hiện, hôm nay anh ta bất ngờ xuất hiện như vậy, chắc là đã phát hiện gì đó.

Không lâu sau, Đậu Nhật Khang tiến vào, Mộ Thi Hàm ra hiệu anh ra ngồi xuống trước mặt mình: “Anh Đậu, có phát hiện gì không?”
“Hôm qua Trang Vĩ Tuấn làm thủ tục xuất viện, sau khi xuất viện, anh ta lập tức liên lạc với một gã con đồ trên đường - Long Giáp, còn trả cho Long Giáp một khoản tiền.

” Đậu Nhật Khang lấy chứng cứ mình đã điều tra được ra trước mặt Mộ Thi Hàm.

Mộ Thi Hàm nghe hai chữ Long Giáp thì khẽ nhíu mày.

Cô nhớ ở kiếp trước, Long Giáp từng bắt cóc cô, lúc đó suýt nữa cô đã bị xâm phạm, sau đó Trang Vĩ Tuấn chạy đến kịp thời và liều mạng đánh nhau với đám người Long Giáp mới cứu được cô, vì vậy Trang Vĩ Tuấn đã bị thương rất nặng.

Từ lần đó cô đã thay đổi cái nhìn về anh ta, cảm thấy anh ta là người có thể đặt cược cả mạng sống để cứu mình, và cũng bắt đầu từ đó, Trang Vĩ Tuấn dần dần bước vào trái tim cô.

Dựa vào chuyện hôm nay xem ra, chuyện Long Giáp bắt cóc cô khi đó có lẽ là một âm mưu.

Nhưng có điều vào lúc này của kiếp trước, cơ thể của Trang Vĩ Tuấn rất khỏe mạnh, nhưng hôm nay chân của anh ta còn chưa hồi phục, anh ta liên lạc với Long Giáp, muốn anh hùng cứu mỹ nhân thế nào?
Đậu Nhật Khang chỉ phụ trách việc điều tra, anh ta không quan tâm Mộ Thi Hàm nghĩ gì, sau khi báo cáo xong, anh ta đứng dậy: “Tổng giám đốc Mộ, tôi đã đưa tin xong, tôi xin đi trước.



Mộ Thi Hàm gật đầu: “Được, tiếp tục theo dõi anh ta cho tôi.


“Tôi biết rồi.

” Đậu Nhật Khang nói xong, nhanh chóng rời đi.

Nhớ đến Trang Vĩ Tuấn dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận mình vì muốn chiếm đoạt Mộ Thị, cô nở một nụ cười châm chọc, lần này chắc chắn cô phải khiến anh ta trả một cái giá thảm thiết.

Cô cất bằng chứng mà Đậu Nhật Khang vừa đưa cho, tiếp tục vùi đầu vào công việc.


Khi Mộ Thi Hàm kết thúc một ngày làm việc thì đã đến mười giờ tối, cô lấy điện thoại ra nhìn thử, điện thoại rất yên tĩnh, không có cuộc gọi hay bất cứ tin nhắn nào, xem ra Lãnh Tử Sâm không liên lạc với cô.

Không hiểu tại sao gần đây đã quen với việc Lãnh Tử Sâm hở chút là tìm cô, bỗng nhiên anh không liên lạc với mình, cô cảm thấy hơi không quen.

Cô mở danh bạ ra, muốn gọi cho anh, nhưng lại không biết nên nói gì với anh, cô bèn lẳng lặng đặt điện thoại xuống.

Cô tắt máy tính và đứng dậy đi ra ngoài, Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thành yên lặng đi phía sau cô.

Mộ Thi Hàm vừa chuẩn bị bước vào thang máy thì điện thoại của cô bỗng đổ chuông, là Diêu Mộng Phạn gọi đến: “Thi Hàm, cháu mau đến bệnh viện Thiên Thần, Tử Sâm bị tai nạn xe rồi.


Mộ Thi Hàm nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Diêu Mộng Phạn thì lập tức hoảng hốt, cô ngơ ngác cầm điện thoại, cả người cứng đờ như biến thành một tên đần độn, Diêu Mộng Phạn ở bên kia không nghe thấy cô nói gì thì vội hỏi: “Thi Hàm, cháu có nghe dì nói không?”
“Cháu sẽ qua ngay ạ.

” Mộ Thi Hàm không phát hiện ra giọng nói của cô đã trở nên run rẩy.


Sau khi cúp điện thoại, cô vội vàng xuống lầu, vừa lên xe xong thì nói với tài xế Đỗ Tiến Hải: “Đến bệnh viện Thiên Thần.


“Vâng, cô cả.


Mộ Thi Hàm chạy đến bệnh viện Thiên Thần bằng tốc độ nhanh nhất, vừa tới cửa phòng phẫu thuật thì thấy Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn đang lo lắng chờ ở đó.

“Bác trai, bác gái.

” Mộ Thi Hàm chạy lại, thấp giọng chào họ.

Diêu Mộng Phạn thấy Mộ Thi Hàm, hai mắt lại đỏ lên: “Thi Hàm, cháu đến rồi, Tử Sâm nó…”
“Không sao đâu ạ, chắc chắn anh ấy không có gì đâu.

” Mộ Thi Hàm không biết mình đang an ủi Diêu Mộng Phạn hay đang an ủi mình nữa.

Cô đỡ bà ngồi xuống: “Bác gái, bác nghỉ ngơi một chút, lát nữa phẫu thuật xong, chúng ta còn phải chăm sóc cho Tử Sâm nữa.


Mặc dù Diêu Mộng Phạn đã ngồi xuống nhưng trông vẫn còn ngơ ngác, Mộ Thi Hàm thấy bà như vậy thì trong lòng càng thêm hoảng hốt.

Nếu không phải Lãnh Tử Sâm bị thương rất nặng thì Diêu Mộng Phạn cũng không như thế, dẫu sao bà cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, không bao giờ rơi nước mắt một cách dễ dàng.

Ba người không có tâm trạng trò chuyện, chỉ ngồi ngẩn ngơ trên ghế và chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết qua bao lâu rồi, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng đã mở ra.


“Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?” Diêu Mộng Phạn đi về phía bác sĩ và vội vàng hỏi.

“Bà chủ, tạm thời cậu chủ đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chân của cậu ấy bị thương rất nặng, nếu muốn hồi phục hoàn toàn thì có thể cần hơn nửa năm.

” Bác sĩ nói nhỏ.

Diêu Mộng Phạn vừa nghe anh đã thoát khỏi nguy hiểm thì lập tức thở phào: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.


Chỉ cần anh còn sống thì đã tốt lắm rồi, đừng nói cần nửa năm để hồi phục, cho dù ba năm hay năm năm cũng không sao.

Sau khi phẫu thuật xong, Lãnh Tử Sâm được chuyển vào phòng ICU, thời gian người nhà thăm bệnh có hạn chế, nên sau khi Mộ Thi Hàm thăm Lãnh Tử Sâm xong thì kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà.

Khi cô về đến nhà thì trời cũng đã sáng, vườn hoa im ắng, Mộ Thi Hàm mở cửa vào nhà, mẹ Trần có thói quen dậy sớm, bà ấy nhìn thấy lúc này Mộ Thi Hàm mới trở về thì kinh ngạc hỏi: “Cô cả, tối qua cô không về nhà sao?”
Mộ Thi Hàm gật đầu: “Ừ, Tử Sâm bị tai nạn xe, tối qua tôi đã ở lại bệnh viện.


Thím Trần giật mình: “Bị tai nạn xe ư?”
Cô gật đầu: “Ừm.


“Vậy hiện giờ cậu ấy thế nào rồi?”
“Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.


“May quá may quá, cô cả, cô đã mệt mỏi cả đêm nên chắc đã đói bụng rồi, tôi lấy một vài món ăn đơn giản cho cô, cô ăn xong thì trở về phòng nghỉ ngơi đi.

” Thím Trần thấy vẻ mặt Mộ Thi Hàm tiểu tụy thì cảm thấy thương không thôi.

Ở cái tuổi này, cô chủ nhà người ta sẽ được sống cuộc sống không buồn không lo, đâu cực khổ giống như cô chủ nhà bà ấy đâu.

Mộ Thi Hàm lắc đầu: “Lát nữa tôi còn phải đến công ty, tôi lên trên tắm rửa trước, sau đó mới ăn sáng.



“Cô cả, như vậy sao sức khỏe của cô…”
“Tôi không sao, được rồi thím Trần, tôi lên lầu trước đây.


Thím Trần vội vàng bảo người chuẩn bị bữa sáng mà Mộ Thi Hàm thích ăn, khi cô đi xuống lầu thì mới bảy giờ sáng, bình thường đây là thời gian cô vừa rời giường.

Cô đi đến bàn ăn, ngồi xuống, sau đó nhìn thím Trần và dặn: “Thím Trần, thím gọi bà chủ và cô chủ họ thức dậy đi, bảo họ xuống đây dùng bữa sáng.


Thím Trần sững sờ: “Bây giờ sao?” Bà ấy nhớ rõ là Mộ Thi Hàm chưa từng quan tâm lúc nào hai người họ thức dậy mà.

“Ừ.

” Mộ Thi Hàm khẽ đáp một tiếng, sau đó cúi đầu dùng bữa.

“Cô cả, bây giờ tôi đi gọi ngay.

” Thím Trần vừa dứt lời đã xoay người đi lên lầu.

Chừng mười lăm phút sau, cuối cùng hai mẹ con kia mới bất đắc dĩ đi xuống, Thôi Giai Kỳ ngáp: “Chị họ, tại sao chị gọi em thức dậy đột ngột như vậy? Em còn chưa ngủ đủ đâu.


Mộ Mỹ Dung trông vẫn được xem như bình thường, bà ta nghi ngờ hỏi: “Thi Hàm, cháu bảo thím Trần kêu bọn dì thức dậy có chuyện gì không?” “Không có gì, tôi chỉ muốn báo cho hai người biết ngày kết hôn của tôi và Tử Sâm có thể sẽ được lùi lại.

” Mộ Thi Hàm nói nhỏ một câu.

Ánh mắt của Thôi Giai Kỳ sáng lên: “Thật sao?”
Mộ Thi Hàm thấy cô ta phản ứng như vậy thì không để ý đến cô ta nữa, mà chuyển tầm mắt sang Mộ Mỹ Dung, cô nói nhỏ: “Dì hai, Lãnh Tử Sâm bị tai nạn xe rồi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi