TRỜI ƠI! ÔNG XÃ TÔI LÀ CÔNG TỬ BỘT



Sau khi ăn sáng xong, Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm đi tìm bà cụ Lãnh, bà cụ thấy hai người đi đến thì rất vui, Lãnh Tử Sâm nhìn về phía bà ấy với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bà nội, cháu có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với bà."
Bà cụ Lãnh nhìn vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc được như vậy của Lãnh Tử Sâm nên biết chuyện này hẳn là rất quan trọng.

Vì thế bà bảo mọi người xung quanh rời đi hết, còn để quản gia đứng ngoài canh cửa, đến khi xác định không ai có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, bà ấy mới thấp giọng nói: "Tử Sâm, cháu muốn nói gì với bà nội vậy? Bây giờ cháu có thể nói."
Lãnh Tử Sâm liếc mắt nhìn Mộ Thi Hàm một cái, mới thấp giọng nói: "Bà nội, bà có thể đi tìm bà cụ Âu Dương, sau đó lén nhổ một sợi tóc của bà ấy được không?"
"Nhổ tóc? Tại sao vậy?" Bà cụ kinh ngạc hỏi.
Lãnh Tử Sâm giải thích: "Bà nội, chuyện là thế này, Thi Hàm nghi ngờ ba của cô ấy là đứa con bị thất lạc của bà cụ Âu Dương, cho nên chúng cháu muốn thử giám định quan hệ huyết thống xem hai người có quan hệ gì hay không."
Đôi mắt bà cụ Lãnh sáng lên: "Thật vậy chăng?"
Lãnh Tử Sâm thấy bà ấy hưng phấn như vậy, vội vàng nói: "Bà nội, chúng cháu cũng mới chỉ đoán thôi nên bà đừng vui mừng quá sớm, sở dĩ bọn cháu nhờ bà lén nhổ tóc cũng vì sợ quấy rầy đến bà cụ Âu Dương.


Mọi chuyện vẫn chưa được chứng thực cho nên đừng để bà ấy biết thì tốt hơn, ngộ nhỡ không đúng lại làm bà ấy thất vọng thì phải làm sao bây giờ.

Huống hồ ba của Thi Hàm đã không ở nhân thế nữa rồi."
Sau khi nghe Lãnh Tử Sâm nói xong bà cụ lập tức im lặng.

Đúng vậy, nếu như không phải thì lại là vui mừng vô ích một hồi rồi sao?
Nếu đúng thì sao đây? Vậy không phải đồng nghĩa với việc người con trai bị thất lạc nhiều năm của bà ấy đã rời khỏi thế gian rồi sao? Dù thế nào đi nữa thì dường như kết quả cũng không đáng vui mừng.
Sau khi bà cụ tỉnh táo lại thì nói nhỏ: "Bà biết rồi, bà sẽ tìm cơ hội lén nhổ một sợi tóc trên đầu bà ấy xuống, để bà ấy và Thi Hàm làm giám định."
"Cảm ơn bà nội." Mộ Thi Hàm luôn im lặng đột nhiên nói.
Bà cụ vỗ nhẹ một cái lên mu bàn tay cô, dịu dàng nói: "Cô bé ngốc, bà nội cũng hy vọng bà ấy có thể tìm thấy con trai, nếu cháu thật sự là cháu gái của bà ấy thì đây cũng là một việc làm người ta vui vẻ.

Cháu cứ yên tâm đi, bà nội sẽ để ý đến chuyện này và cũng sẽ tạm thời giữ bí mật giúp cháu."
"Cháu biết ngay bà nội đáng tin nhất mà." Lãnh Tử Sâm vui vẻ nói.
Bà cụ dúi đầu anh một cái: "Cái thằng thối tha này, vừa rồi ra vẻ nghiêm túc như vậy, dọa bà sợ chết khiếp cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn lắm chứ."
Lãnh Tử Sâm nhíu mày: "Chuyện này còn không phải là chuyện lớn ư?"
"Coi như phải đi, tóm lại nhà chúng ta không có chuyện gì lớn, bà cũng yên tâm."
"Bà nội, một lát nữa cháu và Thi Hàm đi thăm anh cả, bà có muốn đi cùng không ạ?" Lãnh Tử Sâm hỏi.
"Thế thì bà sẽ đi cùng các cháu, mấy ngày rồi bà chưa đi thăm Thế Hào.


Đứa nhỏ này vậy mà ngủ mãi không tỉnh, cũng không biết đến khi nào nó mới có thể tỉnh lại." Khi nghĩ đến đứa cháu trai cả của mình, bà cụ khó tránh khỏi thương cảm, người cháu xuất sắc giỏi giang nhất nhà họ Lãnh đang tốt lành đột nhiên ngã xuống.
"Vậy thì đi đi thôi."
Mọi người cùng ngồi trên một chiếc xe đi về phía bệnh viện, Lãnh Thế Hào đang nằm ở bệnh viện dưới danh nghĩa nhà họ Lãnh, thậm chí các thiết bị ở nơi này còn cao cấp hơn so với bệnh viện Thiên Thần, ở đây Lãnh Thế Hào sẽ được chăm sóc một cách tốt nhất.
Khi bọn họ tới, Hàn Tây Mi vợ của Lãnh Thế Hào vừa lau mình cho anh ấy xong, nhìn thấy họ đến cô ấy vội vàng đứng dậy chào hỏi: "Bà nội, em sáu, em dâu sáu, mọi người tới ạ."
"Tây Mi, gần đây Thế Hào sao rồi? Có từng tỉnh lại chưa." Bà cụ hỏi.
"Không có ạ, bác sĩ nói nếu trong khoảng thời gian này anh ấy vẫn chưa thể tỉnh lại thì sau này xác suất anh ấy có thể tỉnh lại rất nhỏ." Hàn Tây Mi đau lòng nhìn chồng đang nằm trên giường bệnh.
Bà cụ vỗ nhẹ một cái lên tay cô ấy, vẻ mặt xót xa: "Tây Mi, mấy ngày nay vất vả cho cháu rồi."
Hàn Tây Mi lắc đầu: "Bà nội, cháu không sao, đây là điều cháu phải làm."
Trông Hàn Tây Mi vô cùng tiều tụy, mấy ngày nay cô ấy gầy đi trông thấy, hốc mắt của cô ấy đều lõm xuống.

Người chồng đang yên lành đột nhiên biến thành người thực vật, cho dù là ai cũng khó có thể tiếp thu được, cô ấy có thể sống ở đây còn tận tâm tận lực chăm sóc cho chồng, thật sự không dễ dàng gì.
Lãnh Tử Sâm ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nói chuyện với Lãnh Thế Hào: "Anh cả, anh mau tỉnh lại đi, coi như không vì công ty thì anh cũng nên nghĩ đến chị dâu, nghĩ đến con gái của anh chứ? Nếu anh cứ nằm mãi như vậy anh bảo chị dâu phải làm sao bây giờ?"
Mặc dù Lãnh Tử Sâm lớn lên ở thành phố Nam nên thật ra cũng không thân với anh cả, nhưng giây phút nhìn thấy người thân của mình cứ nằm như không còn chút sức sống nào như vậy, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mộ Thi Hàm yên lặng đứng bên cạnh anh, nghe anh nói chuyện với Lãnh Thế Hào, cô cũng thật sự hi vọng Lãnh Thế Hào có thể tỉnh lại.

Nếu Lãnh Thế Hào có thể tỉnh lại, vậy thì Lãnh Trọng Quân có thể bỏ công việc ở đây và trở lại thành phố A, cả nhà họ có thể ở lại thành phố A rồi.
Tuy người nhà ở thủ đô đều không tệ, nhưng cô vẫn thích một cuộc sống đơn giản hơn, ba mẹ chồng ân ái lại rất thích cô, cô chỉ cần yên tâm sống trong ngôi nhà nhỏ của họ là được rồi.
Bên thủ đô, nước thật sự quá sâu, ra ngoài phải vô cùng cẩn thận sợ bản thân sẽ vô tình đắc tội với người không thể đắc tội.
Chỉ tiếc, cho dù Lãnh Tử Sâm nói gì thì Lãnh Thế Hào vẫn yên tĩnh nằm đó, cũng không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.

Sau khi an ủi Hàn Tây Mi vài câu mọi người rời khỏi, khi mọi người rời khỏi bệnh viện đã là giữa trưa, ánh mặt trời bên ngoài vừa hay xua tan một chút không khí mát mẻ cuối mùa thu.
Đoàn người ngồi trên xe, không ai nói gì, một lúc lâu sau bà cụ mới hỏi: "Thi Hàm, có phải hôm nay cháu về không?"
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Vâng ạ, cháu không thể rời khỏi công ty, còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết."
"Đứa bé này, đừng làm việc quá sức, con gái nhà người ta toàn đi dạo phố, làm đẹp một chút.

Cả ngày cứ bận rộn như thế thật sự là làm cho người ta thương tiếc, nếu cháu thật sự là cháu gái bà bạn già của bà chắc chắn bà ấy sẽ vô cùng đau lòng.

Giờ phút này bà cụ càng nhìn lại càng thấy Mộ Thi Hàm giống bà cụ Âu Dương lúc còn trẻ, trong lòng bà ấy đã coi Mộ Thi Hàm thành cháu gái của bà cụ Âu Dương rồi.
"Bà nội, cháu không sao, cũng không quá vất vả đâu ạ." Mộ Thi Hàm nhìn ra được bà cụ thật sự yêu thương cô, cô rất cảm động.
"Đứa bé này." Bà cụ thở dài, sau đó chuyển hướng lạnh lùng nói: "Tử Sâm, cháu cũng vậy, vợ cháu đã vất vả như vậy thì cháu đừng cả ngày nghĩ đến việc chơi bời nữa, cháu cũng phải chia sẻ với con bé một chút mới đúng, người đàn ông không biết thương vợ không phải là người đàn ông tốt."
Lãnh Tử Sâm vô cớ trúng đạn, anh hơi ngơ ngác một chút sau đó vội gật đầu nói: "Bà nội, cháu biết rồi, sau này cháu sẽ không để cô ấy phải vất vả như vậy nữa, ngày ngày cháu sẽ giám sát cô ấy để cho cô ấy tan tầm sớm một chút."
Bà cụ tức giận nói: "Cháu giám sát con bé tan tầm có ích gì? Cháu phải chia sẻ công việc với con bé chứ? Nếu thật sự không được thì cháu tìm vài người có tài giúp Thi Hàm, để cho bọn họ chia sẻ công việc với Thi Hàm, không thể để cho con bé mệt có biết không hả?"
Mắt Lãnh Tử Sâm sáng lên: "Ý kiến này không tồi ạ, đúng là bà nội ruột của cháu, sau khi về cháu sẽ xem xét vài người tài để sau này cô ấy làm việc thoải mái hơn."
Đến đây bà cụ mới hài lòng: "Thế này mới ngoan."
Mộ Thi Hàm không ngờ tới còn có thể làm như vậy, trong chút chốc cô cảm thấy gánh nặng trên vai trở nên nhẹ nhàng hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi