TRỜI SINH LẠNH BẠC

Bởi vì Kỳ An bị bắt đi, Trường Lan và Trường Khanh trở lại dưới trướng Tiêu Vinh. Chẳng qua lúc ấy Kỳ An sống chết không rõ, giờ Kỳ An đã được tìm về, Trường Lan Trường Khanh tự muốn bị phạt.

Cho nên hai người quỳ gối trước giường nàng, thân hình thẳng tắp, Kỳ An còn nhìn thấy cả vết máu trên vạt áo Trường Lan.

“Đứng lên đi, Trường Lan Trường Khanh, đây không phải là lỗi của các ngươi.”

Trường Lan rơi lệ, Trường Khanh chỉ hé miệng không nói, dập mạnh đầu xuống đất, vẻ mặt tự trách hối hận.

Kỳ An thở dài một hơi, nói “Trường Lan, lại đây đỡ ta, chúng ta đi!”

Trường Lan lau nước mắt, vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, “Tiểu thư, chúng ta đi theo Tiêu Vinh sao? Chờ thêm vài ngày nữa, sau khi xong hết mọi việc chúng ta sẽ cùng nhau trở lại kinh thành.”

Cảm thấy chân nhũn ra, Kỳ An đứng không vững, Trường Khanh vội vàng đứng lên, đỡ lấy nàng.

Nghe được tin tức, Hiên Viên Sam vội vàng chạy tới, vẫn bạch y như tuyết làm cho dung nhan kia càng thêm tuấn tú. Nhìn mắt Kỳ An thấm đầy sầu lo và bi thương, hắn mở mồm định nói, Kỳ An lại ngoảnh đi không nhìn.

Hiên Viên Sam sững sờ, tay run lên, cuối cùng cố gắng nâng lên, ngoắc Khinh Ngũ lại.

Khinh Ngũ khó hiểu nhìn hai vị chủ tử, không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không dám chậm trễ, nói với Trường Lan, “Các ngươi cứ ở lại biệt uyển vương phủ đi, nơi này có đủ dược liệu, cũng thích hợp chữa bệnh cho tiểu thư.”

Kỳ An lắc đầu cự tuyệt, “Ta là đại phu, thân thể của ta, ta tự rõ, không nhọc người của vương phủ bận tâm. Hiên Viên vương gia, thời gian qua đã chiếu cố nhiều, Kỳ An vô cùng cảm kích. Hiện giờ Lãng nhi còn đang được người che chở, Kỳ An thật sự không dám gây thêm phiền toái nữa. Hôm nay như vậy thôi.”

Nói xong liền vịn tay Trường Lan, chậm rãi rời đi, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn Hiên Viên Sam lấy một cái.

Hiên Viên Sam đứng sững, rõ ràng còn chưa phải mùa đông, sao hắn lại cảm thấy lạnh lẽo, hơn cả mùa đông năm đó, khi mẫu hậu rời đi.

Trường Khanh Trường Lan không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của tiểu thư, cũng không dám hỏi nhiều.

Vốn muốn hỏi chuyện tới Đào Hoa ổ bắt người nhưng lại bị tiểu thư ngăn lại.

Nơi Tiêu Vinh an bài cho bọn họ là một nơi thanh nhã, nhưng khi nhìn thấy đám người đứng trước cửa, Kỳ An lại thấy đau đầu.

Đây chẳng qua là một ngôi nhà bình thường, không phải là một tòa quân doanh, có cần phải đem quân đem tướng vây quanh chật như nêm cối thế này không?

Mà đầu lĩnh, chính là Tiêu Vinh, vẻ mặt sung sướng tiến lại, đang định quỳ xuống thì Kỳ An vội đưa tay ra, “Dừng lại, nếu có ai quỳ xuống, ta sẽ lập tức rời đi.”

Chỉ một câu nói đã khiến cho đám người kia ngừng mọi cử động.

Mắt Tiêu Vinh đỏ lên, “Tiểu thư!”

Trong lòng thấy ấm áp, mắt cũng hơi ướt ướt, Kỳ An nở nụ cười, “Ta không sao, thực xin lỗi đã để mọi người lo lắng.”

Nhẹ nhàng đẩy tay Trường Lan ra, đi đến trước mặt Tiêu Vinh, nói, “Tiêu Vinh, ta đã không còn là tiểu thư Tiêu gia, về sau, không cần phải điều động nhân mã vì ta như vậy.”

Tiêu Vinh run lên, “Tiểu thư, đã một ngày là tiểu thư, cả đời là tiểu thư”

Toàn bộ võ tướng đều cúi mình thật sâu thi lễ, lúc nâng người lên, trong mắt đều sáng rỡ niềm vui.

“Các ngươi…” Thở dài một hơi, Kỳ An cũng không nói thêm nữa, “Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chức trách của các ngươi là bảo vệ quốc gia, về điểm này, tuyệt không thể vì bất cứ người nào mà thay đổi.” Mặc kệ đó là Tiêu Thất hay Tiêu Lục.

Kỳ An vốn muốn nghỉ ngơi vài ngày, nhưng quân đội Tiêu gia lại coi sân nhà nàng như là doanh trại quân đội, kéo đến như nước, ai cũng muốn gặp vị tiểu thư đã lâu không thấy.

Hóa ra ngoài Tiêu Vinh còn có Tiêu Hoa, Tiêu Phú, Tiêu Quý, đều là những người trước đây đi theo Tiêu Dục.

Hiện giờ thấy tiểu Thất, liền đem nàng trở thành trân bảo, chỉ sợ có chỗ nào không chu đáo, thiếu mỗi nước đem cả quân doanh rời đến trước mặt nàng.

Ngày ngày đều ở trong bầu không khí ấm áp đó, chỉ có khi đêm về, hồi ức về bóng dáng màu đỏ trong ánh lửa kia mới hiện về, đau đớn dần lan khắp người Kỳ An.

Mạc Nhược tới chơi.

Hắn cũng không thường lui tới đây, khi thấy nàng thì mắt sáng lên, quan sát nàng cẩn thận từ trên xuống dưới.

Kỳ An trực tiếp hỏi, “Mạc đại ca có chuyện gì vậy?”

Mạc Nhược đi tới, bàn tay to đặt lên đỉnh đầu nàng,

“Hiên Viên vương gia bị bệnh!”

Trong lòng giật nảy, Kỳ An vội hỏi, “Bệnh gì? Đã tìm đại phu chưa?” Hỏi liền một mạch hai câu, rồi lại mím môi, tự giễu mình, đường đường là vương gia, há không có ai chăm sóc?

Mạc Nhược hé miệng không nói, chỉ vuốt vuốt sợi tóc nàng.

“Tiểu Thất, ngươi cũng biết, Đào Hoa ổ trong Đào Hoa cốc, hàng loạt đào đó đều là các cơ quan trận pháp, nếu là ban đêm, cho dù là đào hoa cốc chủ cũng không dám tiến vào.”

Kỳ An mở to hai mắt, trong lòng bất an.

“Ngoại trừ Hiên Viên Sam, tất cả chúng ta đều thúc thủ vô sách trước trận pháp kia. Chỉ có Hiên Viên Sam, dù là  vương gia thân phận, là bào đệ của Hoàng thượng lại không hề nhíu mày mà bước vào.”

“Ta biết ngươi vì chuyện của Chiến Liệt mà trách cứ Vương gia, nhưng mà tiểu Thất, ngươi có từng nghĩ tới, bằng vào tính cách của Chiến Liệt, hắn có thể thả ngươi đi không? Vạn nhất hắn không đồng ý, mà Vương gia bị bại lộ thân phận, hai người các ngươi còn có thể an nhiên quay về không? Ngươi có chắc chắn Chiến Liệt sẽ nghe lời ngươi, không giết Vương gia hay bắt nhốt ngươi không?”

Thở dài một hơi, “Huống chi Đào Hoa cốc thế lực bao trùm thiên hạ, tin tức linh thông nếu Chiến Liệt kia vẫn cố chấp với ngươi, làm sao ngươi có thể thoát thân? Phóng hỏa, không những cắt đứt sự chấp nhất của Chiến Liệt, mà quan trọng hơn là, Vương gia chỉ có thể thừa dịp lúc hỗn loạn đó mới đưa được ngươi xông qua đào hoa trận. Tiểu Thất ngươi được che chở, không mất một sợi tóc, nhưng Vương gia lại cửu tử nhất sinh, lúc trở về, cả người đã là môt huyết nhân.”

“Mười tám thị vệ tâm phúc của Hiên Viên vương gia, còn cả Khinh Ngũ và hai gã ám vệ theo bên người đều là theo vương gia từ nhỏ, cảm tình vô cùng sâu đậm. Nhưng lần này vì cứu ngươi, hai gã ám vệ đã táng mạng trong đào hoa trận, trong lòng Hiên Viên Sam đau đớn cùng cực, cũng chưa từng lộ ra một chút trước mặt ngươi.”

Trước khi đi, Mạc Nhược xoay người hỏi nàng, “Tiểu Thất, việc hôm nay ngươi làm, có khác gì Lạc Hoài Lễ ngày đó?”

Kỳ An ngẩng đầu lên, thân hình chấn động, Mạc Nhược lại không nhìn nàng, chỉ chắp tay sau lưng rời đi.

Vô thức đưa chén trà lên miệng, lại cảm thấy tràn đầy chua xót.

Đẩy cửa phòng ra, dựa vào tường, nàng nhìn vầng trăng sáng treo trên trời, lạnh lùng thanh huy, lại phảng phất sự an ủi ôn nhu.

Hiên Viên Sam, hắn nói hắn yêu nàng.

Năm đó nàng đối với Lạc Hoài Lễ là cực đau cực hận, hắn rõ ràng đã nói yêu nàng, nhưng lại không kìm được thương tiếc Long Liên. Hắn rõ ràng chỉ có nàng là thê, lại không chịu tin nàng. Lúc ấy nàng từng nghĩ, nếu thật sự yêu nhau, thì dù nàng có làm sai chuyện gì, tất nhiên hắn có thể dạy, nhưng trước mặt người ngoài, hắn cũng phải đứng về phía nàng, bảo vệ nàng, yêu thương nàng, chứ không phải không cần nghe giải thích đã định tội nàng.

Hiện giờ, nàng biết rõ Hiên Viên Sam yêu nàng, lại tìm mọi cách bảo vệ nàng trước chuyện Chiến Liệt, hắn vì nàng mà một mình dấn thân vào nguy hiểm, tri kỷ thị vệ cũng mất mạng, trận hỏa hoạn kia cũng chứa nhiều suy tính. Nhưng nàng lại không cho hắn cơ hội giải thích, không nhìn đến vẻ vui sướng của hắn khi thấy nàng tỉnh dậy, mở miệng đã nói chán ghét.

Nàng và Lạc Hoài Lễ, có gì khác nhau? Vì sao nàng chỉ biết nghiêm khắc với người khác mà lại quên nghiêm khắc với bản thân?

“Trường Khanh!” Nàng hướng lên không trung kêu một tiếng.

“Dạ, tiểu thư!” Cơ hồ ngay lập tức, Trường Khanh đã xuất hiện trước mắt.

“Chúng ta đi vương phủ!”

Đã là nửa đêm, nghe tiếng đập cửa, đứa bé giữ cửa rất không vui chạy tới. Nhưng khi nhìn thấy người đến thì kinh ngạc kêu lên “Tống cô nương?”

Lập tức cửa mở rộng ra, một mặt mời Kỳ An vào, một mặt quát lớn, “Nhanh đi báo Vương gia, là Tống cô nương đến đây.”

Bị chất giọng này dọa tới dừng cả cước bộ, Kỳ An cười khổ, cả Vương phủ này dường như không cần ngủ.

Khinh Ngũ như là đánh giặc chạy tới, vừa nhìn thấy nàng đã kinh hỉ nói không nên lời, “Tống, Tống cô nương, ngài đến thăm chủ tử phải không? Ngài đã tới!” Nói xong mắt liền đỏ lên.

Từ ngày ấy, sau khi Kỳ An rời khỏi, Vương gia hắn liền ngã xuống, máu chảy không ngừng từ miệng vết thương, ban đêm thì sốt cao, thêm vào việc hai người Bích Sinh và Liên Thiên qua đời, Vương gia trong lòng đau khổ bao nhiêu hắn rất rõ.

Vương gia tuy rằng không nói gì, nhưng hắn biết, và hắn một mực hy vọng Tống Kỳ An sẽ đến. Mỗi ngày, khi Mạc Nhược đại nhân tới, hai mắt hắn lại sáng lên, nhưng khi nhìn thấy Mạc Nhược chỉ đến một mình, phía sau không có ai theo, mắt hắn lại ảm đạm trở lại.

Ô! Tống Kỳ An này cũng thật nhẫn tâm.

Đèn trong vương phủ nhất loạt sáng lên.

Xuyên qua hành lang dài, Kỳ An đã đứng ngoài cửa phòng hắn, cảm thấy có chút khẩn trương, liền hít sâu một hơi. Khinh Ngũ cũng vội vàng đẩy cửa ra, “Tống cô nương, mời!”

Trên giường, Hiên Viên Sam chỉ có nội sam, trên người lỏng lẻo một tấm áo khoác. Nghe tiếng đẩy cửa, hắn cố gắng cử động, muốn ngồi dậy.

Trong lòng đau xót, nàng bước nhanh vào, đè lại thân hình hắn, “Ngươi nằm nghỉ cho tốt!”

Thân người Hiên Viên Sam chấn động, sau một lát, thuận theo tay nàng, chậm rãi nằm xuống. Đôi mắt chăm chú nhìn nàng, mơ hồ ôn nhu.

Khinh Ngũ vội vàng lôi kéo những kẻ đang ở trong phòng ra ngoài, rồi đóng cửa lại.

Kỳ An cắn môi, không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ là nhìn thấy hắn thì hai má ửng đỏ, trầm mặc không nói.

Dém chăn lại cho hắn, vừa muốn rút tay về thì đã bị hắn nắm lấy, nhiệt độ nóng rực truyền đến. Kỳ An hoảng hốt, vội vàng dùng tay kia đẩy ra, nhưng cả hai tay liền bị Hiên Viên Sam cầm lấy.

Nàng hoảng loạn nhìn về phía hắn, chỉ nhìn thấy cặp mắt đấy tình ý kia, miệng hắn cong lên thành một đường vòng cung tuyệt đẹp “Kỳ An, ta rất nhớ ngươi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi