TRỜI SINH LẠNH BẠC

Lúc này ở trong hoàng cung Hoàng thượng lại rét run một cái, không khỏi ca thán thương mình mệnh khổ. Nghĩ lại, kẻ chuyên làm theo ý mình đó là bào đệ thì thôi, nhưng một đương sự khác lại là cố nhân chi nữ, trừng phạt không được mà mắng cũng không xong.

Lại than, khi nào thì hắn có thể thanh tĩnh đây?

Lúc này Quý thái phi đang tức giận cực độ, nói với vài vị tôn thất trưởng bối, “Tiêu Dục năm đó cùng lắm cũng chỉ là một thị vệ bên người Hoàng thượng, được Hoàng thượng yêu mến mới làm đến chức tướng quân. Vũ phu chi lưu làm sao có thể hết một lần lại một lần kết thân cùng hoàng thất?”

Một tay chỉ hướng Tiêu Lục, “Cả ngươi nữa, cũng không quản muội muội cho tốt, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không biết.”

Tiêu Lục chậm rãi đứng dậy, “Tiêu gia không có tư cách kết thân cùng hoàng thất sao?”

“Một người đã là ngoại lệ, quyết không thể để tái diễn. Không lẽ Tiêu gia đã có quân đội lại muốn hoàng quyền, định đoạt vị sao?”

Tiêu Lục nở nụ cười, “Một khi đã như vậy, ngoại lệ kia hãy để cho tiểu Thất đi.” Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Hiên Viên Cực biến sắc, Linh Chiêu hô, “Tiểu lục?”

Tiêu Lục quay đầu nhìn sang những người đang ngồi trong điện, “Chư vị dường như đã quên, Tiêu Thất là muội muội của ta, cũng là thất tiểu thư Tiêu gia.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi