TRỜI SINH LẠNH BẠC

“Nếu ta không cần quan tâm cái gì, khi đó đưa ngươi đi thì sao?”

“Nếu chúng ta đi rồi, ta lại không cho ngươi quay lại thì sao?”

“Nếu như ta cướp tất cả những người muốn ngươi, làm thành phân bón thì sao?”

Chiến Liệt ghé vào giường nói, như là nói cho mình nghe, cũng như là nói cho nàng nghe.

Kỳ An nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng tựa như đã ngủ.

Chiến Liệt mở bàn tay ra, dưới ánh trăng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng ngón tay thon dài.

Chậm rãi nắm lại lại mở ra, hắn nói, “Nếu ta bắt được sẽ không buông tay thì sao?”

Tay chậm rãi hạ xuống, đặt lên giường, hắn nói, “Kỳ An, nếu như ta làm vậy, ngươi sẽ thế nào?”

“Sẽ thế nào?”

Trong bóng tối không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ nghe hắn không ngừng hỏi.

“Sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi!” tiếng Kỳ An vang lên, nhàn nhạt không chút tức giận.

Ánh mắt Chiến Liệt buồn bã, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tự giễu. Quả nhiên như thế!

“Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi sống thật tốt, giống như bộ dáng ta kỳ vọng trước kia, tiên y nộ mã, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, một nữ tử lan chất tuệ tâm.”

Kỳ An nghiêng đầu nhìn bóng dáng hắn ghé vào giường, đáy lòng có cả giác chua chát.

Nhìn hắn, nàng lại nhớ tới quá khứ, mặt ngoài kiên cường độc lập cũng không giấu được khát vọng yên ổn ấm áp tận đáy òng. Rõ ràng là miệng cười lại vẫn có thể thấy trong đáy mắt có chút yếu ớt.

“Chiến Liệt, ngươi hãy sống tốt, sống hạnh phúc.”

Chiến Liệt nhắm mắt, xiết chặt nắm tay, “Vậy Kỳ An, Kỳ An muốn đi đâu?”

“Mỗi người đều có nhà của riêng mình, ta không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà mình thôi.”

“Trong nhà Kỳ An, không thể có ta sao?”

“Đương nhiên có thể, nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ yêu thương chăm sóc ngươi như tỷ tỷ ruột.”

Chiến Liệt cúi đầu cười rộ lên, “Nhưng, Kỳ An, ta đã là đệ đệ của người khác, ta không muốn làm đệ đệ của ngươi nữa.”

Lại một lúc lâu, thanh âm Chiến Liệt vang lên, “Vì sao không thể là ta?”

Trả lời hắn, chỉ là im lặng.

“Vì sao không thể? Kỳ An, lấy vị trí một nữ nhân, nói cho ta biết!”

“Kỳ An, ta muốn biết.”

Kỳ An vẫn không nói gì, Chiến Liệt nắm tay, ngẩng đầu lên, “Kỳ An, ngươi mến ta đúng không?”

Nàng cùng hắn ngắm hoa đào, nấu cơm cho hắn, nàng mắng hắn đánh hắn, đau lòng vì hắn, hắn nghĩ, đây chính là yêu thích.

“Kỳ An, ta mến ngươi, ngươi cũng mến ta chứ?”

“Thích, ta thích!” Kỳ An rốt cục mở miệng, hơi thở dài, “Ta thích thiếu niên trong sáng trong rừng đào, thích cặp mắt trong trẻo hồn nhiên kia, thích hắn gọi ta là Kỳ An, tin tưởng ta, làm nũng ta, ngay cả khi hắn bắt người làm phân bón có nguyên nhân hợp tình hợp lý, đều khiến ta cảm thấy hắn đáng yêu.”

Chiến Liệt cúi đầu, khàn khàn hỏi, “Vậy vì sao ngươi không thể lựa chọn hắn?”

Kỳ An nhìn đỉnh màn, “Ta thích, nhưng lại không đủ để yêu. Có lẽ cũng có đôi lúc, nhưng cho dù là yêu, cũng không đủ để trao gửi trọn đời. Ta là một nữ tử ích kỷ, mỗi một lần ra quyết định đều cân nhắc liệu có bị thương tổn hay không. Nhưng lúc nhìn thấy hắn, ta lại không sợ hãi, ta biết tuy rằng hắn hành vi cổ quái nhưng lại thật thà hơn ai hết. Cho nên ta tin tưởng thiếu niên trong Đào Hoa cốc kia sẽ không gạt ta, khi dễ ta. Cũng có lẽ, lúc đó ta đã hạ quyết tâm, không cần phải hồi báo, không có kỳ vọng, cũng sẽ không thất vọng thương tâm.”

“Nhưng,” nàng hít sâu một hơi, “Những ưa thích và an tâm này còn chưa kịp lớn lên thành tình yêu, ta đã rơi vào thâm tình của một người khác. Hắn sẽ không giơ tay lên mà thề yêu ta, bảo vệ ta, chỉ dùng hành động thực tế để bao dung ta. Cho dù ta thiên tính lạnh bạc, hắn cũng dùng ngọn lửa của mình để từ từ sưởi ấm.”

“Cho nên, Chiến Liệt ngươi xem, người thích hợp sẽ không tới sớm một bước, cũng không muộn một bước, gặp nhau đúng lúc mới chân chính thuộc về nhau.”

Chiến Liệt đứng dậy, đi vài bước lại dừng lại, quay lưng về phía nàng hít sâu một hơi, “Tiêu Thất, ngươi sắp gả cho hắn, ngươi hãy bảo trọng. Kỳ An vĩnh viễn là Kỳ An của một mình ta. Từ nay về sau, với ta mà nói, ngươi chính là Tiêu Thất.”

Phảng phất như đột nhiên trưởng thành, thanh âm thanh nhã của hắn đã mất đi, trở nên trầm thấp hữu lực.

Kỳ An cười cười, “Như vậy cũng tốt, Chiến Liệt!”

Chiến Liệt như vậy mới chân chính là Đào Hoa công tử cười tủm tỉm mà giết người, có đủ năng lực tự bảo vệ mình.

Chiến Liệt như vậy, nàng cũng không cần vướng bận nữa.

Chiến Liệt dừng một chút rồi đi ra ngoài.

Hắn đã không còn gì nữa, không có nàng, hắn chỉ còn lại ca ca. Chỉ có ca ca, cho dù có một ngày không thích không yêu hắn nữa, cũng không thể thoát khỏi thân phận ca ca hắn.

Không còn người vừa rơi nước mắt vừa đánh hắn, cũng không có người vừa thở dài vừa mỉm cười nấu cơm chải đầu cho hắn, cũng sẽ không có người nào chịu đau đớn toàn tâm mà vẫn mỉm cười trị thương cho hắn nữa.

Không còn người vì hắn mà làm những chuyện đó nữa, nên hắn chỉ có thể tự mình lớn lên.

Hắn kỳ thật vẫn không nói cho nàng biết, hắn không phải là thiếu niên không hiểu thế sự, hắn là nam nhân trưởng thành. Thiếu niên trong sáng không nhiễm bụi trần trong mắt nàng, chẳng qua bởi vì nàng thích cho nên hắn nguyện ý bày ra trước mặt nàng mà thôi.

Hắn cũng không nói cho nàng hắn từ lúc nào đã biết hắn và nàng sẽ không chung đường, chỉ là hắn không muốn buông tay cho nên giả vờ như không biết.

Nhưng mọi chuyện trên đời, làm sao có thể nói rõ ràng trong một ngày?

Kỳ An, đến ngày nào đó, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đã nói mến ta. Cho dù vĩnh viễn không tha thứ ta cũng vẫn mến ta.

Ra cửa phòng liền cảm nhận hơi gió sắc bén, Chiến Liệt không ngẩng đầu, phi thân nghênh đón.

Phượng Định và Trường Khanh cũng phi thân đến, không thấy có gì không đúng, là do người kia xâm nhập trước, không đúng sao?

Đào Hoa công tử trong truyền thuyết là một tay ám khí xuất thần nhập hóa, đào hoa đầy trời, tuyệt mỹ xa hoa, đoạt mệnh trong tích tắc.

Trong mắt Trường Khanh và Phượng Định, đóa đóa hoa đào đang bay xuống kia đều mang theo sát ý sắc bén, không dám có chút lơ là.

“Vương gia?” Khinh Ngũ đứng xa xa nhìn, “Có cần thêm viện trợ không?”

Hiên Viên Sam chắp tay sau lưng, lắc lắc đầu.

Cho dù là Chiến Liệt, gặp Trường Khanh và Phượng Định liên thủ cũng sẽ phải mệt nhọc.

Trường Khanh vung kiếm đâm thẳng vào xương vai hắn, Chiến Liệt hừ lạnh văng kiếm hắn ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Ánh mắt Phượng Định chợt lóe, đao ảnh bay tới.

“Bang!” một tiếng, thanh âm kim loại va chạm, là Trường Khanh chặn đao, hắn nhìn Chiến Liệt, “Ngươi đi đi!”

Chiến Liệt giữ vai, không động đậy.

Trường Khanh rút kiếm về, “Ngươi làm tiểu thư đổ máu, đây là ta trả lại cho nàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi