TRỜI SINH LẠNH BẠC

“Tiểu Thất, Lục ca không có gì cho muội, nghe nói phàm là nữ tử xuất giá đều có mẫu thân cầu tống tử phù. Đây là Lục ca cầu cho muội, muội hãy mang theo.”

Tiêu Lục đặt một lá bùa vào tay nàng, đè chặt lại.

“Lục ca?” Kỳ An ngây ngốc nhìn hắn, hắn, một đại nam nhân lại chạy tới Tống tử Quan Âm kia xin Tống tử phù?

Tiêu Lục né tránh ánh mắt nàng, bên tai hơi hồng lên, hắng giọng một tiếng, “Ta đi lúc sớm!”, ngụ ý nói lúc ấy ít người.

Kỳ An nhịn cười, cúi thấp đầu một hồi lâu mới nói, “Cám ơn, ca ca!”

Tiêu Lục chớp mắt, cố gắng không để ý cảm giác khó chịu trong lòng.

“Còn đây là ta lấy ở chỗ Chiến Liệt. Nghe nói bột nước yên chi của Đào Hoa cốc rất tươi đẹp, sắc thái vô cùng tốt, tiểu Thất muội xem có thích không.”

Kỳ An nhìn hắn, gật đầu thật mạnh, “Thích, muội rất thích.”

Mắt hơi hồng hồng, cảm thấy trong lòng tràn ra vui sướng.

Thân là ca ca, có thể cẩn thận đến thế này đã là đủ.

Tiêu Lục bỗng nhiên đứng lên, ôm nàng.

“Lục ca?” Kỳ An hơi hơi ngửa đầu, muốn nhìn mặt hắn.

Tiêu Lục đè đầu nàng lại, “Tiểu Thất, để ca ca ôm một cái.”

Kỳ An không hề động, an tĩnh dựa vào ngực hắn.

“Tiểu Thất, làm sao bây giờ? Muội còn chưa xuất giá mà ta đã thấy không nỡ rồi. Ngày mai, sẽ giao muội cho một người hoàn toàn khác, từ nay về sau Tiêu gia tiểu Thất sẽ biến thành Hiên Viên gia tức phụ. Sau khi muội thành thân ta cũng rời đi cùng Tiêu Vinh, về sau muội nhất định phải bảo trọng. Ca ca không ở đây, muội phải chăm sóc mình thật tốt. Có chuyện gì thì nhất định phải tới tìm ta, cho dù gả đi rồi thì muội cũng vĩnh viễn là muội muội ta yêu quý nhất.”

“Được!” thanh âm Kỳ An nghèn nghẹn.

Tiêu Lục buông nàng ra. Muội muội phải lập gia đình rồi, Tiêu Lục cười rộ lên, trên mặt hắn lộ vẻ ôn nhuận hiếm thấy, cho nên không nỡ cũng phải buông ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi