TRỜI SINH LẠNH BẠC

Ngã tư đường, người đến xem chật như nêm cối, lễ cưới này thật không giống người thường.

Không có hỉ nhạc, chỉ có tiếng trộng trận vang lên;

Không có đồ cưới, lại dẫn theo một dàn quân đội, bước đi không tiếng động, tinh quang nội liễm, thần thái phấn khởi;

Không có nghi thức kéo dài vài dặm, chỉ có tân lang áo đỏ đi bên cạnh kiệu đang không ngừng ngóng nhìn;

Cho dù tôn quý như thái tử cũng cởi bỏ triều phục, thu lại vẻ cao quý, chỉ tươi cười ấm áp bình thản.

Cho nên có người nói, ngày Tiêu gia tiểu Thất xuất giá, ngay cả mặt trời chói chang cũng thu lại phong mang.

Trên một mái nhà nơi ngã tư đường, một thiếu niên đang ngồi im không tiếng động.

Vẫn một thân hồng y, giờ phút này xem ra lại giống như ánh tà dương, sắc đỏ đẹp đến động lòng người.

Hắn chỉ an tĩnh ngồi nhìn kiệu hoa từng bước tới gần, đi qua, sau đó đi xa.

Hắn hơi hơi cúi đầu, ở nơi huyên náo phồn hoa này lại có chút yên tĩnh.

Vươn tay ra, lại chậm rãi thu về, hắn khép hai chân, vòng tay bó gối.

Như vậy, sẽ không cảm thấy lạnh nữa chứ?

Lúc hạ kiệu, khăn voan che mắt, Kỳ An có chút lảo đảo liền được Hiên Viên Sam vốn vẫn để mắt chú ý nàng nắm lấy tay.

Đợi tới khi nàng đứng thẳng lên, hắn mới nhẹ nhàng thở phào, tại giờ khắc này mới thấy được hai mươi mấy năm tập võ nghệ thật không uổng phí.

Nhất bái thiên địa, hai tay Hiên Viên Sam đều giữ lưng nàng, cơ hồ muốn thay nàng gánh vác hết sức nặng thân thể. Gương mặt Kỳ An dưới khăn đỏ lên, có thể nghe thấy cả tiếng cười trộm của Mạc đại ca, nàng chỉ là đang mang thai, không phải là tàn phế, được không?

Nhị bái cao đường, hai người cúi xuống;

Phu thê giao bái, hắn cũng rất nhanh lẹ đỡ nàng.

Sau đó, tay hắn nắm chặt tay nàng không hề bỏ ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi