TRỜI SINH MỘT ĐÔI - ĐAM MỸ

Nghe tiếng ồn ào, thầy giáo liền đến dẹp loạn đám nhóc đang đánh nhau, thầy nghiêm nghị đứng ở giữa quét mắt một vòng, nghiêm khắc nhìn từng đứa một, lúc nhìn thấy Tử Dục cùng Kiêu Kiêu, thầy lập tức kinh ngạc, nhìn qua nhìn lại hai đứa mấy lần, xác định mình tìm không ra điểm gì khác nhau, liền lên tiếng:

“Hai anh em song sinh mà còn đánh nhau thì còn ra thể thống gì?”

Nghe thầy nói vậy, Kiêu Kiêu cùng Tử Dục cũng ngẩng đầu nhìn đối phương, Tử Dục mắt miệng đều há lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc. Kiêu Kiêu cũng kinh ngạc không kém như nhóc tỉnh táo hơn nhiều:

“Thầy ơi, em và cậu ấy không phải anh em song sinh.”

“Thế nhưng cậu với tớ giống nhau quá!” Tử Dục sợ hãi.

Kiêu Kiêu sắc mặt không thay đổi:

“Không, không giống.”

Trẻ con vốn là luôn thích mình độc nhất, người khác mặc quần áo giống mình đã cảm thấy không vui, bị nói mình cùng một người không quen biết giống nhau làm sao chấp nhận được.

Tử Dục nghe như vậy cũng không chịu thua: “Đúng, không giống, cậu thật xấu.”

Kiêu Kiêu không thèm nói nữa quay người đi ra, Tử Dục ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi,

“Hứ, tưởng mạo giống tớ làm cậu mất mặt vậy à?” 



Tử Dục kể từ lúc ấy trong lòng liền nhớ kỹ một người tên là Ngu Kiêu.

Hôm đó sau khi ăn cơm xong, Kiêu Kiêu cùng bọn A Tô về nhà mới phát hiện đồ đạc trong nhà đã bị lục tung, không cần nghĩ liền biết là ai làm. Kiêu Kiêu con ngươi đảo một vòng, đối với A Tô và Nhạc Nhạc ngoắc ngoắc tay:

“Chúng ta đi trả thù.”

Đêm xuống, Kiêu Kiêu mang theo A Tô và Nhạc Nhạc đi đến nhà gỗ của Tử Dục, trên sàn nhà cả bọn đổ đầy mật ong, còn đem một chậu nước đặt ở trên cửa. 



Sáng ngày thứ hai, cả bọn liền bị tiếng thét chói tai đánh thức.

Náo loạn cả một cái buổi sáng, kết quả cuối cùng chính là —— Tử Dục cùng Kiêu Kiêu bị phạt ở lại nhà gỗ dọn vệ sinh, trong khi các bạn nhỏ khác thì đóng quân đi dã ngoại.

Hai đứa lúc dọn dẹp đều không thèm nhìn lẫn. Dọn xong rồi thì mỗi đứa ngồi một góc. Tử Dục lôi ra một quyển truyện tranh ngồi đọc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Kiêu Kiêu, nhóc trông thấy Kiêu Kiêu đang giăng một sợi dây ngang qua cửa sổ, sau đó bắt đầu dùng kẹp gỗ treo lên mấy tấm ảnh chụp. Thật là sến mà, Tử Dục trong lòng suy nghĩ.

Thời tiết mùa hè biến đổi thất thường, trời đột nhiên đổ mưa. Ảnh chụp vừa treo lên đã bị gió thổi bay, Kiêu Kiêu vội vàng nhoài người ra đóng cửa sổ, nhưng cửa sổ rất nặng, nhóc không đóng nổi. Tử Dục thấy thế tới giúp một tay, hai người cùng hợp lực mới đem cửa sổ đóng lại được, Kiêu Kiêu nghiêng đầu:

“Cám ơn cậu.”

Tử Dục xấu hổ trả lời một câu: “Không có gì đâu.”

Một lúc sau, xung quanh đã an tĩnh trở lại, Tử Dục mới chỉ vào những hình kia hỏi:

“Ảnh của cậu có bị ướt không?”

“Không có. Cậu xem nè.” Kiêu Kiêu đem ảnh của mình đưa cho Tử Dục xem, trên ảnh phần lớn là chụp mèo, chó và các loại cây, Tử Dục xem đến một tấm kia, phía trên là một bóng lưng người lớn:

”Đây là ai?”

Kiêu Kiêu nhếch môi cười:

“Là baba của tớ, tớ chụp lén.”

“Ba ba của cậu là người như thế nào?”

Kiêu Kiêu nghiêng đầu nghĩ một hồi rồi đáp: “Baba cái gì cũng không biết làm, còn hay nũng nịu.”

Tử Dục nhịn không được cười: “Có baba như vậy sao? Không giống bố của tớ gì cả, bố tớ mỗi ngày đều hết dặn dò tớ cái này, lại dặn dò tớ cái khác, phiền chết đi được.” Tử Dục ngừng một lát lại hỏi Kiêu Kiêu “Ba cậu như vậy, vậy mẹ của cậu đâu?”

“Tớ không có mẹ, tớ có hai người ba, nhưng baba tớ nói lúc tớ còn nhỏ bố đã đi rồi.”

“Ê, tớ cũng vậy, bố và baba của tớ cũng không ở cùng nhau. Người lớn thật khó hiểu.”

“Đúng đó.”

Mưa tạnh, Kiêu Kiêu đẩy cửa ra ngoài, đi ra rồi còn quay lại nói với Tử Dục:

“Tớ khát quá, chúng ta đi phòng ăn uống nước trái cây đi.”

Tử Dục đột nhiên mặt biến sắc:

“Cậu làm sao còn tâm trí uống nước trái cây hả? Cậu không hiểu chuyện gì sao?”

“Chuyện gì?”

Tử Dục một mặt là biểu lộ chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép:

“Chúng ta giống nhau như vậy, cậu chỉ có ba ba, tớ chỉ có bố,…

Lời còn chưa dứt, Kiêu Kiêu bạch bạch bạch chạy ngược lại vào phòng:

“Ý cậu là! Chúng ta…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi